Sáng thứ bảy, ánh mặt trời đã sớm luồn vào cửa sổ tỏa khắp nơi trong căn phòng. Từng sợi nắng lấp lánh chiếu trên chiếc giường màu trắng tuyết, hơi nắng ấm áp tỏa bên mình quả thật thoải mái cực kỳ.
Không thể không nói, thời tiết vào sáng sớm như thế này rất thích hợp để ngủ nướng.
Nhưng Nhiễm Tích lại bị một trận chuông cửa đánh thức.
Mới sáng sớm mà, ai lại đáng ghét như vậy chứ? Làm cho người ta đang mơ đẹp lại bị đánh thức!
Nhiễm Tích cầm chăn kéo qua đầu, vẫn tiếp tục ôm gối ngủ.
Tối hôm qua cùng ba mẹ gọi video đến hơn mười giờ đêm, sau đó lại đọc tiểu thuyết của Trữ Phàm tới hơn mười hai giờ cô mới đi ngủ!
Tiếng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng ――
Bây giờ mới mấy giờ chứ? Thò một cánh tay ra khỏi chăn, đưa tay mò mò trên cái tủ đầu giường, mò được điện thoại, dụi mắt nhìn, còn chưa tới tám giờ nữa!
Chưa kịp để xuống, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Nhiễm Tích hết hồn xém chút nữa ném luôn cái điện thoại, mơ mơ màng màng nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ "Thầy Hứa", Nhiễm Tích ấn nút nghe.
"Alo."
"Tiểu đồ lười, em còn chưa chịu dậy hả?"
Nhiễm Tích hừ hai tiếng, lầm bầm: "Dậy làm gì cơ?"
"Dẫn em đi cao lên, dậy nhanh lên đi, tôi đang đứng ngay ngoài cửa nên nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu."
Nói xong không đợi Nhiễm Tích đáp lại, Hứa Diệc Châu đã cúp máy.
Sau khi bỏ điện thoại sang một bên, Nhiễm Tích lại nhắm mắt nằm trên giường thêm chút nữa, sau đó mới nhận mệnh ngồi dậy.
Bị ồn ào như thế, hình như cô cũng tỉnh ngủ không ít.
Dụi mắt một hồi, Nhiễm Tích đi đến bên giường mang dép vào, sau đó đi đến cạnh ghế sofa cầm lấy cái áo khoác mặc vào, vừa lấy tay chải lại đầu tóc cho gọn gàng vừa đi đến bên cửa.
Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Diệc Châu đang đứng ngoài cửa, trên trán của anh có một cái băng trán thể thao được che mơ hồ dưới lớp tóc mái, trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, bên tay phải còn ôm một quả bóng rổ, cười cười nhìn cô. Ánh mặt trời từ hành lang chiếu lên người anh, làm màu tóc của Hứa Diệc Châu cũng trở nên vàng kim dưới ánh nắng.
Ánh mặt trời càng làm nổi bật tinh thần phấn chấn tươi mới tựa như sinh viên của anh.
Trong lòng Nhiễm Tích còn hơi tức giận việc Hứa Diệc Châu quấy rầy giấc ngủ nướng của cô, mở cửa xong cũng không nói lời nào, liền xoay người đi vào trong.
Hứa Diệc Châu cũng không tức giận, nhấc chân đi vào phòng, sau đó xoay người đóng kỹ cửa phòng lại.
Vừa đi vào trong thì nhìn thấy cô gái nhỏ nằm sấp trên ghế sofa ngủ tiếp.
Làn váy hơi tốc lên, lộ ra bắp đùi bóng loáng.
Để một người đàn ông trưởng thành đi vào phòng mình, mặc dù mặc váy nhưng lại dám tùy tiện nằm sấp trên ghế sofa ngủ. Mặc dù lần này cô còn biết mặc thêm một cái quần bảo hộ ở bên trong, còn khoác thêm một cái áo khoác mỏng ở bên ngoài. Nhưng mà, cô cứ như vậy ở trước mặt anh ngủ ngon lành như thế sao?
Làm Hứa Diệc Châu có cảm giác Nhiễm Tích căn bản không coi anh là một người đàn ông...
Đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại!
Vòng ra trước mặt Nhiễm Tích, Hứa Diệc Châu thả quả bóng rổ xuống dưới đất, duỗi tay nâng Nhiễm Tích lên.
Cô gái nhỏ rất nhẹ...
"Làm sao vậy!" Bị người khác quấy rầy như thế, Nhiễm Tích vung tay lung tung đánh người trước mặt.
Sức của cô nhỏ như lấy trứng chọi đá, Hứa Diệc Châu vốn không để vào mắt.
"Có muốn giúp em tỉnh ngủ không?" Hứa Diệc Châu hỏi.
"Dạ có." Nhiễm Tích ngoan ngoãn đứng trước mặt Hứa Diệc Châu, nhắm mắt gật gật đầu.
"Tốt lắm." Hứa Diệc Châu hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Nhiễm Tích lên, làm cho khuôn mặt cô đối diện với mặt của mình.
Làn da mịn màng vô cùng, lông mi dài vểnh lên, dưới mắt có một lớp quầng thâm đen, đôi môi hồng hào nhìn thật đẹp mắt.
Dựa gần vào...
Nhiễm Tích cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng gần, vội vàng mở mắt ra.
Tim đập "Bịch bịch".
Đến khi cô cho rằng anh sắp hôn mình, hai tay Hứa Diệc Châu đột nhiên dùng lực thật mạnh xoa xoa mặt của Nhiễm Tích...
Giống như xem mặt cô như bột mà nắn!
Nhưng không thể không nói, cách này quả thật rất tỉnh ngủ...
"Được rồi được rồi, em tỉnh, tỉnh ngủ rồi!" Nhiễm Tích vỗ vỗ tay Hứa Diệc Châu, bảo anh nhanh dừng tay lại.
"Tỉnh thật?"
Tay Hứa Diệc Châu vẫn đặt trên mặt Nhiễm Tích, khẽ ép vào, hai bên má của cô gái nhỏ gần như sắp chạm vào nhau, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên.
"Dạ thật."
"Không ngủ lại nữa?"
"Không ngủ lại nữa."
"Vậy được, mau đi đánh răng rửa mặt đi, tí nữa tôi dẫn em đi ăn sáng."
Hứa Diệc Châu buông tay ra, Nhiễm Tích vội vàng chạy vào toilet.
Vừa chạy vừa vuốt vuốt hai má đau nhức vừa bị Hứa Diệc Châu xoa, hừ hừ, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc...
Chẳng lẽ không thể thơm cô một cái giúp cô tỉnh ngủ sao? Cô cũng đâu có tính cự tuyệt anh đâu!
Đợi chút, chẳng lẽ Hứa Diệc Châu ghét bỏ cô chưa đánh răng???
******
Sau khi rửa mặt thay đồ chỉnh tề xong, Nhiễm Tích cùng Hứa Diệc Châu một trước một sau ra khỏi phòng, sau đó cùng nhau đi vào thang máy xuống dưới.
Vào giờ này quả thật là thời điểm tốt để hoạt động, ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng đầy đủ.
Bởi vì cả đoàn phim đều có hai ngày nghỉ cuối tuần, nên khi hai người đến quán ăn sáng, trong quán ngoại trừ ông chủ và bà chủ thì không còn ai nữa.
Hứa Diệc Châu nói cửa hàng này có danh tiếng rất tốt, đồ ăn ngon giá lại rẻ. Nên mỗi lần anh đến phim trường đều nhờ Chu Giang ghé vào đây mua một phần ăn sáng. Lần này lại có thể tự mình đến đây, còn thuận tiện dẫn Nhiễm Tích theo nếm thử.
Ông chủ thấy hai người bước vào rất ngạc nhiên, vội vàng nhiệt tình đưa hai người vào bàn, kéo ghế ra bảo cả hai ngồi xuống, còn lấy ra một cái khăn sạch sẽ lau lau bàn.
Sau khi Nhiễm Tích ngồi xuống liền bắt đầu quan sát quán ăn này.
Không gian quán không quá to, đại khái khoảng hai mươi ba mươi mét vuông, nhưng lại được trùng tu rất đặc biệt. Các loại tượng điêu khắc, các loại đồ trang trí bằng gỗ lim, có cảm giác rất cổ xưa.
Hơn nữa quán rất sạch sẽ, còn tỏa ra một mùi đồ ăn thơm nồng nặc.
"Sao hôm nay hai vị lại có thời gian tự mình đến đây ăn sáng thế này? Tôi nhớ trước đây đều là Tiểu Chu Giang đến đây mua về." Ông chủ cười hơ hớ hỏi.
Hứa Diệc Châu trả lời: "Bộ phim lần này đạo diễn là Vương Giai Đông."
Ông chủ vỗ đùi, "À, đúng rồi, tôi quên mất, đoàn phim của đạo diễn Vương Giai Đông đều có hai ngày nghỉ cuối tuần. Cậu mang theo quả bóng là muốn mang Tích Bảo đi chơi bóng rổ sao?"
Ông chủ cũng là người hay lướt Weibo xem tin tức.
Nhiễm Tích nói tiếp: "Là do cháu muốn cao lên. Ông chủ có biết gần đây có sân bóng rổ nào không?"
Ông chủ suy nghĩ một chút, chỉ về một hướng, "Đi thẳng hướng đó, rồi rẽ ở cái hẻm thứ ba, sau đó đi thêm một chút nữa sẽ có một cái sân bóng rổ, ở đó rất tốt, người lại ít, không sợ bị quấy rầy."
"Cảm ơn ông chủ. Tí nữa chúng cháu ăn xong sẽ đi qua đó." Ông chủ cười cười, lại hỏi: "Sáng nay anh Hứa muốn ăn gì? Vẫn như cũ sao?"
"Vâng, như cũ."
"Còn Tích Bảo thì sao?"
"Cho em ấy một phần giống vậy."
"Được rồi!"
Ông chủ bà chủ vội vàng đi chuẩn bị, Nhiễm Tích đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước lúc quay phim Đường Phong có nói với cô nếu như Hứa Diệc Châu tìm cô đi chơi bóng rổ thì nói cho anh biết.
Vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đường Phong, nói cho anh biết là mình cùng thầy Hứa ra ngoài ăn sáng, còn thuận tiện nói tên quán ăn này cho anh biết.
Gửi xong tin nhắn, bữa sáng cũng được bưng lên.
Sủi cảo tôm thơm ngào ngạt, còn có súp bánh bao cùng một chén tào phớ...
Vừa nhìn đã thấy thèm!
Nhiễm Tích cầm muỗng bắt đầu "chiến đấu".
Hứa Diệc Châu nhìn hai bên má nhai không ngừng của cô, đột nhiên nghĩ đến một loại động vật nhỏ ―― hamster. Lúc hamster ăn cũng giống như vậy, cứ nhai nhai không ngừng, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Không kìm lòng được lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình Nhiễm Tích đang ăn.
Dù sao cô sống ở dưới ống kính cũng đã lâu như vậy, Nhiễm Tích rất nhạy cảm với ống kính, Hứa Diệc Châu chụp một tấm cô liền nhận ra.
"Thầy chụp em làm gì?" Nhiễm Tích nâng đầu lên hỏi.
Hứa Diệc Châu cây ngay không sợ chết đứng trả lời, "Lúc làm lễ khai máy, không phải đã nói với truyền thông báo chí là lúc đi chơi bóng rổ sẽ chụp thật nhiều hình đăng Weibo sao."
Nhiễm Tích lại cúi đầu cắn một cái sủi cảo tôm, mơ hồ đáp lại: "Người mọi người muốn nhìn là thầy, chứ không phải em."
Hứa Diệc Châu cười: "Không sao cả, tôi chụp em, em chụp lại cho tôi."
Nhiễm Tích bĩu môi, nói lầm bầm: "Ai thèm chụp thầy chứ."
Hứa Diệc Châu nhướn mày, "Tôi đẹp trai như vậy, em không cần sao?"
Nhiễm Tích dừng ăn, hơi ngại ngùng cúi đầu, có cảm giác lời này của Hứa Diệc Châu là một câu hai nghĩa!
Đang do dự không biết nên trả lời thế nào, một giọng nói lớn đột nhiên chen vào, vừa vặn giúp Nhiễm Tích hết lúng túng.
"Trời má, tôi có đến muộn không vậy? Vừa đi vừa tìm đường mệt muốn chết!"
Đường Phong xông vào trong tiệm, kéo ghế ra ngồi vào bên cạnh Hứa Diệc Châu, thở hồng hộc.
"Sao cậu lại đến đây?" Hứa Diệc Châu nhíu mày.
"Thì đến ăn sáng, chứ cậu nghĩ tôi đến đây làm gì." Vẻ mặt Đường Phong không đổi, nói xong còn nháy nháy mắt với Nhiễm Tích ngay trước mặt Hứa Diệc Châu.
Hứa Diệc Châu nhìn về phía Nhiễm Tích, cô gái nhỏ vẫn cúi đầu ăn, làm một bộ như việc này không liên quan đến mình.
Hứa Diệc Châu khẽ nhướn mày, hiểu ra.
"Ông chủ, bọn họ đang ăn cái gì thế? Cho tôi một phần giống y chang như vậy đi!"
"Được rồi! Ra liền!" Trong lòng ông chủ hồi hộp, trong tiệm đột nhiên có đến ba đại minh tinh nổi tiếng, đợi tí nữa cả ba ăn xong phải xin chụp ảnh chung mới được, làm như thế quán ăn nhỏ này nhất định sẽ thêm nổi tiếng!
Đường Phong đến tương đối muộn, Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu đều đã ăn xong.
Thấy Hứa Diệc Châu muốn đứng dậy đi, Đường Phong vội vàng gọi anh lại, "Haha, đừng nóng vội vậy chứ! Tôi còn chưa ăn xong mà!"
"Ai kêu cậu ăn chậm như vậy."
"Chờ tôi một chút, tôi ăn nhanh lắm!"
Nội tâm Hứa Diệc Châu OS: Chính là không muốn đợi nên mới đi.
Đường Phong thấy Hứa Diệc Châu không nói lời nào, quay sang nói với Nhiễm Tích, "Tích Bảo, mau giúp anh kéo anh Diệc Châu của em lại đi."
"Dạ? À, thầy Hứa, chúng ta chờ anh Đường Phong một chút đi, thức ăn không ăn hết sẽ rất lãng phí."
Hứa Diệc Châu không nói lời nào, nhưng người đã ngồi xuống, câu "anh Diệc Châu" vừa nãy của Đường Phong đã đi vào lòng anh.
"Em gọi tôi một tiếng anh Diệc Châu, tôi sẽ chờ cậu ta."