Người nhà.
Lời này quả thật giống như lời cầu hôn.
Mặc dù người nói không có ý này, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ cần yên lặng ghi tác lời hứa hẹn không dễ dàng này vào đáy lòng là được rồi.
Tề Tĩnh hoảng hốt cười một tiếng. Khi nụ cười còn chưa hoàn toàn thành hình, môi bị thiêu đốt bởi hơi thở nóng rực ở cự li gần của Thẩm Nhạn, nhất thời tình cảm trào dâng. Anh không cười nữa, thậm chí không muốn nghĩ gì nữa.
Điều duy nhất anh có thể làm là nhắm mắt lại, xóa tan khoảng cách cuối cùng giữa hai người, biến thành một nụ hôn.
Một nụ hôn khác với tất cả những gì đã làm trong dĩ vãng.
Tự nhiên hơn, yên bình hơn, giống như một loại bản năng của con người.
Giờ khắc này, tìm kiếm hơi thở của Thẩm Nhạn dường như đã trở thành bản năng của anh, sau khi tìm được thì càng cố chấp đòi hỏi. Anh như bị dìm xuống đáy biển sâu thăm thẳm, hoàn toàn ỷ lại vào hơi thở của đối phương mà duy trì hô hấp, trong mấy giây ngắn ngủi vì người đó mà sống — Tựa như hai người đang trải qua một tang lễ của cuộc đời, tìm được lí do sinh tồn trân quý hơn bất cứ thứ gì.
Vừa nghĩ như vậy, anh vừa thỏa thích để nước mắt lẳng lặng rơi, im ắng chạy giữa hai đôi môi đang dính vào nhau.
Vừa chua chát vừa mặn.
Nhưng thật ra... lại giống như vị của biển.
Ngày Về nhỏ mơ màng tỉnh lại, bởi vì anh cảm nhận được cái rương đang động đậy.
Nó trợn tròn mắt, phát hiện một người ba ba khác của mình cũng tới rồi, lông lá đang dựng thẳng vì cảnh giác cũng ngoan ngoãn rũ xuống, thỏ thẻ "meo meo" hai tiếng, quơ quơ chân vừa như chào hỏi vừa làm nũng.
Nó nghiêng đầu, thấy một người ba ba đang nhìn mình, cảm giác thỏa mãn vì được quan tâm vọt tới cực đại.
"Chúng ta về nhà thôi."
Thẩm Nhạn nhẹ giọng nói, quay về phía Ngày Về lớn và Ngày về nhỏ.
Tề Tĩnh yên lặng nhìn động tác ôm lấy rương của hắn, im lặng nở nụ cười nhẹ. Trong bóng tối, anh vươn tay mình ra, để hắn dắt mình bước về phía trước, chậm rãi đi về đường lớn.
Hai người dừng ở ven đường bắt taxi, sau khi ngồi vào ghế sau, Tề Tĩnh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhạn đang nghiêm túc ôm rương chứa mèo, bỗng nhiên nói ba từ: "Lần thứ hai."
Thẩm Nhạn ngơ ngác.
Tề Tĩnh lại nhẹ nhàng cong khóe môi, hỏi hắn: "Anh không cảm thấy tình cảnh này dường như rất quen sao?"
Thẩm Nhạn nghe tới đây, bỗng nhiên hiểu ra "lần thứ hai" mà Tề Tĩnh nói là cái gì. Xuất phát từ phía bắc thành phố, tự mình tới chỗ Tề Tĩnh, ôm một con mèo, trước đây cũng từng xảy ra chuyện này.
"Lần đó... chúng ta cũng ngồi trên taxi như vậy, ngay cả vị trí ngồi cũng giống nhau." Tề Tĩnh lẩm bẩm, trong mắt toát ra vẻ hoài niệm. Bởi vì anh đã khóc nên giọng nói lúc này vẫn có vẻ khàn khàn, tiếng cười vô cùng ôn hòa, "Khi đó, thậm chí em còn không dám để anh nắm tay em."
Nghe thấy anh nói những lời này, tài xế taxi lặng lẽ liếc họ qua kinh chiếu hậu, nhưng Tề Tĩnh không quan tâm.
Có thể những chuyện xảy ra hôm nay với một người "bình thường" trong xã hội khiến anh sinh ra tâm lí phản nghịch. Hoặc là "chết" một lần khiến anh cởi mở với chuyện này hơn, thoải mái tới mức không muốn tiếp tục che giấu tình cảm quyến luyến của mình với Thẩm Nhạn nữa.
Anh muốn hoàn toàn vứt bỏ ánh mắt lạ lùng, thản nhiên mà sống.
Có lẽ Thẩm Nhạn cũng có suy nghĩ giống như anh, bởi vì bàn tay hắn lặng lẽ xiết chặt tay anh hơn, nắm thật chặt, không hề có ý muốn lảng tránh ánh mắt người ngoài.
Điều bất ngờ là người tài xế kia nhìn thấy mà không có phản ứng gì đặc biệt, sau khi hỏi điểm đến thì khởi động xe tiến về đường lớn, lái về phía bắc thành phố. Ông đang lặng lẽ khinh thường họ, hay là không quan tâm, hay là có suy nghĩ gì khác? Tề Tĩnh không tài nào biết được, sau khi trải qua một phen sóng to gió lớn, giờ trái tim anh yên bình như mặt hồ tĩnh lặng, bao nhiêu cảm xúc kịch liệt đã lắng xuống đáy hồ, chỉ còn chút tia sáng phản chiếu loang loáng trên mặt nước.
Người mang những tia sáng tới cho anh đang ngồi ngay cạnh anh đây, hai tay vẫn nắm chặt lấy anh, không rời không bỏ.
Trừ cái đó ra, anh không quan tâm đến điều gì khác.
Tối đến, cả thành phố giăng đèn đóm sáng trưng rực rỡ. Trong buồng xe lại có vẻ tối tăm, nhưng ngăn cách với thế giới loài người ngoài kia, yên lặng mà ngắm nhìn khung cảnh hào hoa xa xôi. Tề Tĩnh ngồi trong xe nhìn ra ngoài, bóng đêm như nước, còn những ngọn đèn vội vã lướt qua cửa sổ là cá, xuyên qua màn đêm, lưu lại từng gợn sóng khi vẫy đuôi rẽ nước.
Còn ngón tay anh đang nhẹ nhàng vẽ vời trong lòng bàn tay Thẩm Nhạn.
Từng nét, từng nét, cứ như tằm nhả tơ, vây kín tình cảm của hai người ở bên trong, từ khi chậm rãi làm quen tới lúc thân thuộc, mà anh muốn đẩy nhanh quá trình này.
"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh bỗng nhiên cất tiếng, "Em muốn vay tiền mua xe."
Những lời này nói ra vô cùng đột ngột.
Thẩm Nhạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mê man trong đáy mắt mau chóng tan biến, dường như hiểu ra điều gì. Ánh mắt hắn khôi phục sự tỉnh táo, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, không nhúc nhích.
Tề Tĩnh quay đầu lại, đón nhận ánh mắt hắn, vẻ mặt kinh định mà trịnh trọng, chậm rãi trình bày kế hoạch tương lai của mình.
"Mấy năm nay em đi làm, mặc dù tiền lương không cao, nhưng bình thường em chi tiêu không nhiều, không mua thứ gì quá xa xỉ, vẫn có tiền tiết kiệm. Hiện tại, hơn mười vạn có thể mua được một chiếc xe khá kinh tế, lãi vay khoảng trên dưới 30%, hơn nữa còn phí làm thủ tục, phí bảo hiểm, thuế, vân vân... Tất cả vào khoảng thêm bốn, năm vạn nữa. Số tiền này em có thể xoay xở được. Tới kỳ trả tiền, với thu nhập trung bình của em hiện này thì hơi khó khăn, nhưng hàng tháng tiết kiệm một chút vẫn chậm rãi trả được."
Thẩm Nhạn chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Nói tới điều kiện tài chính không quá lạc quan của mình, Tề Tĩnh vẫn duy trì thái độ lạc quan: "Nhưng nếu như có thể thuận lợi thăng chức, tiền lương của em cũng sẽ tăng lên, tiền thưởng cuối năm chắc chắn nhiều hơn bây giờ, vậy thì cũng không tới nói quá khó khăn."
Thẩm Nhạn nghe tới đó, thấp giọng hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn mua xe?"
Tề Tĩnh cười nhẹ: "Trước đây chẳng phải hai ta từng bàn về chỗ ở sao? Vấn đề là nếu tới lúc em tháo bột, phải quay lại đi làm hằng ngày, ở chỗ anh sẽ quá xa cơ quan, không tiện đi lại, nhất định phải chuyển về nhà cũ của em. Nhưng nếu mình có xe, không cần dùng phương tiện công cộng, có thể tiết kiệm thời gian di chuyển, giải quyết được vấn đề này."
Trước đây anh đã uổng phí rất nhiều cho một người không quý trong anh, thật là một kết cục nực cười. Bây giờ, anh đã gặp được một người thật sự yêu anh, đau lòng vì anh, đáng để anh nỗ lực vì tình cảm của hai người hơn trước gấp trăm lần, đáng để anh phải giữ chặt, cố gắng duy trì mối quan hệ giữa hai người.
"Em muốn nghiêm túc chuẩn bị cho tương lai của chúng ta, nghiêm túc giải quyết các vấn đề trước mắt." Vẻ mặt Tề Tĩnh cố chấp, giữa cặp lông mày lộ ra cảm xúc kiên định không giải thích được bằng lời. Anh nhỏ giọng, chậm rãi nói, "Em... muốn ở bên anh, đồng thời muốn giữ anh ở bên em."
Thẩm Nhạn quý trọng anh như thế nào, anh phải đáp trả hắn gấp bội.
Ngày đó, hai người uống rượu, bộ dáng Thẩm Nhạn say thì thào cầu xin anh đừng đi vẫn còn khắc sâu trong đầu anh, không tài nào quên được.
Dùng lời nói để an ủi còn chẳng bằng dùng hành động thực tế để thay đổi hiện trạng bây giờ.
Những chướng ngại vật trong hiện thực nhiều không đếm xuể, không thể nào thoáng cái đã giải quyết được tất cả, nhưng anh có thể gỡ bỏ từng cái một. Thẩm Nhạn đã cho anh một "mái nhà", tất nhiên anh cần phải nỗ lực vì "mái nhà" đó.
"Nhà cũ của em ký hợp đồng một năm, cuối năm mới tới kỳ, tiền thuê nhà đã đặt trước, dù sao cũng không thể đòi lại được, thế nên không thể nói là em không có nhà để ở." Anh hít sâu một hơi, thấp thỏm nhẹ nhàng nắm lại tay Thẩm Nhạn, "Nếu như... nếu như tới kỳ trả nhà, em dọn ra ngoài, mà anh đồng ý nhận lời em... Như vậy tiền thuê nhà kia có thể bớt một phần tiền vay để mua xe. Chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau..."
Nói xong, Tề Tĩnh hơi cúi đầu, cố gắng không quan sát biểu hiện của Thẩm Nhạn lúc này — Anh sợ sẽ thấy sự xấu hổ hay chần chờ của hắn.
Lời nói ra có chút đột ngột, nhưng vẫn không quên để đường lùi cho đối phương.
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là anh đồng ý..." Đồng ý để em trở thành một phần trong mái nhà của anh.
Ngôi nhà đó là nơi Thẩm Nhạn đã sống cùng với ông nội mình, đối với hắn mà nói, ngôi nhà không chỉ có ý nghĩ là nơi để ở. Muốn hắn đồng ý cho người lạ chính thức bước vào nhà, tham gia vào cuộc sống của hắn, cũng là tham gia vào quá khứ của hắn, coi người này trở thành "người nhà". Đó không phải điều dễ dàng quyết định được.
"Tề Tĩnh." Người đàn ông bên cạnh khàn khàn nói, nhẹ nhàng gọi tên anh, tựa như đang cười, lại như đang than, "Câu trả lời của anh là gì, em đã biết từ lâu rồi... Anh đã nói rồi, để anh trở thành người nhà của em, đương nhiên cũng bao gồm cả chỗ ở."
Thật ra Tề Tĩnh đã biết đáp án từ trước.
Nhưng cảm giác được nghe chính miệng hắn nói ra thì không giống.
"Anh không cảm thấy em quá đường đột là tốt rồi." Mũi Tề Tĩnh cay cay, muốn miễn cưỡng gượng cười, để mình không quá mức chật vật.
"Không, hoàn toàn không." Thẩm Nhạn nắm chặt tay anh, cười khổ, "Thật ra nghe những lời em nói vừa rồi, anh rất hạnh phúc... Anh vốn tưởng muốn giữ được em còn cần một khoảng thời gian rất dài, rất dài, hơn nữa tình hình hiện tại lại không cho phép, em đang trong thời kì then chốt của sự nghiệp, anh không muốn vì tâm tư cá nhân của mình ngăn cản tiến trình của em. Nghe được những lo toan trong lòng em, còn lên kế hoạch cho tương lai xa như vậy... Anh cực kì hạnh phúc."
Làm sao có thể không vui được cơ chứ?
Trong quá khứ, phần lớn "người nhà" của hắn đều lựa chọn bỏ hắn mà đi, hoặc là chọn đuổi hắn đi. Ông nội hắn là người đầu tiên chấp nhận làm người nhà của hắn, hôm nay... Tề Tĩnh là người đầu tiên chấp nhận cho hắn làm người nhà của anh.
"Anh chỉ băn khoăn một điều, gánh nặng kinh tế của em quá lớn." Dù đang xúc động, hắn cũng không quên sự chênh lệch giữa hiện thực của lì tưởng. Không phải hắn nghi ngờ năng lực làm việc của Tề Tĩnh, chỉ là nếu anh muốn một mình vay tiền mua xe thì sẽ cực kì khổ cực. "Nếu có thể, anh muốn san sẻ khoản tiền đó với em."
"Anh đã góp "nhà", đương nhiên em không thể để anh góp cả "xe"." Tề Tĩnh nửa đùa nửa thật uyển chuyển từ chối hắn.
Lúc này, người tài xế vẫn luôn im lặng đột nhiên chen vào, "Cậu này, nếu như cậu muốn mua xe, tôi có thể đề cử cho cậu mấy nơi bán, phí thủ tục và phí dịch vụ không qua đắt mà chất lượng lại tốt. Với tình hình của các cậu, tôi đề cử nên mua xe cũ, bình thường đi làm thì lái một chút, ngày nghỉ có thể đi chơi gần gần, bảo dưỡng tốt, đến lúc có tiền rồi đổi xe khác cũng dễ dàng hơn."
Tề Tĩnh và Thẩm Nhạn đồng thời sửng sốt.
Bọn họ không sợ tài xế nghe được cuộc đối thoại của họ, chỉ là tài xế chủ động tiếp lời, còn không thể hiện thái độ kì thị mới là điều bất ngờ nhất.
Tề Tĩnh tưởng rằng người ngoài nhìn vào quan hệ của họ, đa phần đều mang thành kiến.
Vì vậy tới khi lấy lại tinh thần, anh mỉm cười, ngồi thẳng dậy, "Bác tài, ngoài vấn đề xe cộ ra... Bác không cảm thấy bọn cháu rất kỳ quái sao?"
Nếu đối phương đã chủ động nói, anh cũng không ngại đáp. Bản năng tiến hành phỏng vấn của nhà báo nổi lên khiến anh không nhịn được, muốn nghiên cứu tâm trạng của người kia.
Người tài xế vừa lái xe vừa áy náy cười: "Ngại quá, từ khi các cậu lên xe tôi đã quan sát suốt rồi. Khi đó tôi đoán các cậu là một đôi, nhưng mà không dám tùy tiện kết luận. Dọc đường nghe các cậu nói chuyện mới biết hai người thật sự là một cặp."
Một cặp—-
Lần đầu tiên, một người hoàn toàn xa lạ dùng một từ mang ý nghĩa hình dung như vậy nói về bọn họ.
Hai gò má Tề Tĩnh bỗng nóng lên, bất giác quay mặt sang chỗ khác. Còn Thẩm Nhạn vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ngón tay rắn chắc bọc lấy tay anh, dường như đang khẳng định với đối phương.
"Ái chà, nếu khiến các cậu tưởng tôi đang kì thì thì ngại quá." Tài xế nói xin lỗi lần nữa, tự lẩm bẩm, "Bởi vì ngoài con gái tôi ra, tôi chưa từng gặp người giống các cậu ở ngoài đời... cho nên là..."
Tề Tĩnh là một người cực giỏi nắm bắt thông tin, lúc này hơi ngẩn ra, "a" một tiếng ngắn ngủi.
Bấy giờ người tài xế mới nhận ra mình lỡ miệng, vỗ đầu bất đắc dĩ cười: "Đúng vậy, con gái tôi cũng... Cũng giống như vậy. Mặc dù bây giờ còn không có nhiều người chấp nhận được chuyện này, nhưng tôi vẫn hiểu được, dù sao cũng giống với tình hình trong nhà mình."
Tề Tĩnh bị những lời nói của bác tài kéo về trong đoạn hồi ức năm đó mình cắt đứt quan hệ với người nhà, cõi lòng đau đớn.
"Thật ra không phải người làm cha làm mẹ nào cũng thế thấu hiểu được chuyện này." Anh nhỏ giọng nói. Con gái của người tài xế này thật may mắn, ít nhất là may mắn hơn anh.
Nhưng bác tài lại thở dài nói: "Haizz, chàng trai, tôi nói cậu nghe nè— Năm đó con gái tôi nói thật với hai vợ chồng tôi, tôi cũng không chấp nhận nổi. Phải mất rất nhiều năm tôi mới chậm rãi thông suốt. Mẹ bọn trẻ tới giờ vẫn chưa chấp nhận, nhưng dù sao cũng là cha mẹ, chẳng còn mong gì hơn ngoài hạnh phúc của bọn trẻ."
Trước đó còn không sao, tới khi nghe được những lời này, tâm trạng Tề Tĩnh dâng trào, bàn tay nắm tay Thẩm Nhạn khẽ run, "Cha mẹ cháu... sẽ không nghĩ được như vậy."
"Chàng trai à, không thể nào hoàn toàn trách cha mẹ cậu được. Người của thời đại của chúng tôi, tư tưởng cực kỳ theo truyền thống, khó thay đổi. Ai làm cha làm mẹ cũng vậy hết, không tính những người ngoài chỉ thích nhòm ngó chê cười chuyện nhà người ta." Bác tài nói được phân nửa lại kéo đề tài về Thẩm Nhạn. "Nhưng nói thật, vừa rồi tôi nghe hai người nói chuyện cũng thấy cảm động. Đám trẻ tuổi bây giờ dù là nam nữ yêu nhau cũng không nghiêm túc suy nghĩ về tương lai như hai người. Tốt lắm, phải cố gắng lên..."
Tề Tĩnh ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy, cực kỳ đầy đủ.
Thẩm Nhạn vẫn luôn im lặng nghe họ nói cũng cất lời: "Cảm ơn bác đã cổ vũ."
Tài xế nghe vậy, cười vang hai tiếng: "Đừng khách khí, con gái tôi bây giờ dọn ra ngoài ở cùng người yêu nó, hai đứa đều có công việc đàng hoàng, sống rất tốt. Bởi vì nhà tôi cũng có đứa con như vậy nên mới quan tâm tới phương diện này. Hôm nay chở hai cậu, âu cũng là có duyên, nên tôi nhịn không được mới lắm miệng nói vài câu."
Hai người cùng tài xế chậm rãi trò chuyện, nửa tiếng đi đường trôi qua trong nháy mắt, taxi đã tới khu vực phía bắc thành phố.
Lúc xuống xe, bác tài khăng khăng không chịu thu tiền xe của họ, chở họ miễn phí tới tận cửa nhà rồi lái xe đi.
"Thật không ngờ có thể gặp được một người sống phóng khoáng như vậy." Tề Tĩnh đứng ở con đường nhỏ trước khu nhà nhìn xe đi xa, cảm khái một câu. Thế giới này có lạnh lẽo, tất nhiên cũng sẽ có ấm áp —-Ngày hôm nay nhờ chuyện này mà tâm trạng bất lực trong anh được tạm thời giải phóng, nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Người chấp nhận được chúng ta nhiều hơn so với anh tưởng tượng." Những lời này của Thẩm Nhạn là điều hắn mới nhận ra, trước đây chưa từng có.
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên em thẳng thắn thừa nhận xu hướng tình dục của mình trước một người xa lạ." Tề Tĩnh cười tự giễu, "Nhưng mà tâm trạng rất tốt."
Thẩm Nhạn lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, muốn nói lại thôi.
"Tề Tĩnh, em có nghĩ tới việc nói chuyện tử tế với người nhà một lần không?"