Trao Quyền Duy Nhất

Chương 55




Cửa phòng sách đang đóng nhưng không khóa trái, Tề Tĩnh thử vặn chốt cửa thấy có thể vặn được.

Bên trong tĩnh lặng như tờ.

"... Thẩm Nhạn?" Anh hỏi, gõ nhẹ vào ván cửa hai cái, cẩn thận mà nhẫn nại.

"... Ừ." Đáp lại câu hỏi của anh là một tiếng trả lời còn nhỏ hơn.

Tề Tĩnh vội vàng dè dặt mở cửa ra, đèn trong phòng không biết đã tắt từ khi nào, chỉ còn màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt lên vách tường. Cho dù nguồn sáng ít ỏi, nhưng vẫn thấy được Thẩm Nhạn đang chôn đầu vào hai tay, ngồi cúi người không nhúc nhích như tảng đá, còn ghế của hắn quay lưng với màn hình.

Dường như Tề Tĩnh nhận ra điều gì, vội vã chạy tới trước mắt hắn, đỡ lấy bờ vai hắn, thấp giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Khoảng cách càng gần, anh mới nghe ra giọng Thẩm Nhạn hơi khàn, chắc còn chưa hoàn toàn khôi phục sau mấy phút nghẹn ngào, nhưng ít ra bọn họ vẫn có thể đối thoại bình thường. "Tâm trạng... tạm thời vẫn chưa trở lại bình thường. Xin lỗi, cho anh thêm chút thời gian nữa."

Quả nhiên là vậy. Tề Tĩnh nhíu mày.

Thật ra trước đây anh cũng đoán được Thẩm Nhạn thường nhập vai quá sâu, cần mất nhiều thời gian để thoát khỏi vai diễn. Nhưng bây giờ hắn vẫn nói chuyện được, chứng tỏ ý thức của hắn tỉnh táo, đồng thời đang cố điều khiển chính mình. Tề Tĩnh thở phào một cái.

"Anh cứ từ từ, em đã giúp anh ghi âm cuộc thi, sau này có thể nghe lại."

Tuy rằng thật có lỗi với hai thí sinh diễn sau, nhưng hiện tại ngoại trừ ở bên Thẩm Nhạn, anh không có tâm tư làm việc khác.

"Nào, đưa tay cho em."

Tề Tĩnh giúp Thẩm Nhạn tháo tai nghe ra, đặt xuống một bên, rồi nhẹ nhàng đụng vào đôi tay đang ôm đầu, thử đẩy nhẹ. Hai vai Thẩm Nhạn khẽ run lên, lưng dần dần dựng thẳng, ngẩng đầu, ngoan ngoãn buông tay theo động tác của hắn. Tề Tĩnh không giục giã, kiên trì đợi tới khi tay hắn rời khỏi đầu, mới chậm rãi nắm lấy.

Lòng bàn tay Thẩm Nhạn hơi ẩm ướt.

Đương nhiên Tề Tĩnh hiểu đó là cái gì, cũng không hỏi vì sao, không lau cho hắn, chỉ yên lặng lấy tay kéo đầu hắn tựa vào lồng ngực vững chãi của mình.

Ban đầu Thẩm Nhạn không hề có phản ứng gì, chỉ yếu ớt tựa đầu trên ngực anh. Một lát sau, hai tay hắn mới chậm rãi sờ lên hông Tề Tĩnh, im lặng ôm lấy anh.

Tề Tĩnh không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn như dỗ trẻ em, tay và miệng đồng thời an ủi.

"Anh phối rất hay, tất cả mọi người đều bị cảm động."

"Vậy sao..." Thẩm Nhạn tự lẩm bẩm, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những lời khen nức nở của các thính giả trên khung chat.

Tề Tĩnh ngẩn người, cười nói: "Sao hả, lẽ nào lúc diễn anh đã xoay người lại, không nhìn vào màn hình à?"

Không ngờ câu trả lời của Thẩm Nhạn còn khiến anh kinh ngạc hơn: "Từ đầu anh đã không nhìn màn hình, toàn bộ quá trình đều quay lưng lại với máy tính, chỉ nghe từng bước chỉ thị của MC mà thôi."

"Anh nói từ đầu đến cuối đều không nhìn màn hình sao?" Tề Tĩnh hỏi lại lần nữa như không thể tin nổi.

"Ừ..."

"Vậy lời thoại thì sao?" Lời thoại của vòng loại được phía ban tổ chức công bố ngay trước khi diễn ra, chỉ đăng trên bảng thông báo.

"Lúc công bố lời thoại, anh có xem một chút. Sau đó nghe các thí sinh khác diễn đi diễn lại, nghe nhiều đương nhiên sẽ nhớ kỹ." Thẩm Nhạn trong lòng anh hít một hơi, hai tay buông khỏi eo anh, ngồi thẳng người lên, nhíu mày chà xát mặt mình, dường như đã hoàn toàn bình tĩnh.

Tề Tĩnh cúi đầu quan sát sắc mặt hắn. Cũng ổn, không quá tái nhợt, chỉ là trông như kiệt sức.

"Anh... vẫn không thể nào phối âm trước nhiều người sao?" Điều này cũng khó trách, khi có hơn mười ngàn người xa lạ vây xem, người bình thường đều căng thẳng cứng ngắc, huống chi là Thẩm Nhạn. Loại áp lực to lớn trong lòng như vậy nếu không phải là hắn, không phải đích thân trải nghiệm thì không thể hiểu được.

"Chỉ cần hoàn thành là được rồi." Thẩm Nhạn thấp giọng nói, vẫn không có ý muốn nhìn màn hình.

Tề Tĩnh nghe thấy câu này, đột nhiên muốn nói gì đó, lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ đành yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn, cho tới khi động thái trên màn hình thu hút sự chú ý của anh lần nữa.

Lúc này, dường như kết quả của thí sinh cuối cùng đã có rồi, nhân viên của ban tổ chức đang thực hiện công tác phân chia thứ tự.

Kế tiếp chính là lúc Bồ Ngọc Chi đưa ra lời nhận xét về từng thí sinh – Tề Tĩnh nghĩ tới đây, bỗng nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thẩm Nhạn, chẳng đợi đối phương phản ứng đã vươn tay rút tai nghe ra, đổi sang nghe loa ngoài.

Khúc nhạc dương xuân cất lên giọng nói ngự tỷ êm tai lần nữa.

"Thưa các vị thính giả, các thí sinh, vòng loại số 2 của cuộc thi casting "Tru thiên lệnh" vai Tiêu Sơn lão tẩu đêm nay đã có hơn một giờ thật đặc sắc, rốt cuộc cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng! Tin rằng mọi người đều chờ mong thời khắc này từ rất lâu rồi – Đúng vậy, sau đây chúng ta xin mời đại diện ban giám khảo, cô Bồ Ngọc Chi lên nhận xét cuộc thi lần này! Hoan nghênh cô!"

Trên khung chat cũng hoan hô tưng bừng, liên tục spam tên Bồ Ngọc Chi.

Nick mang áo đỏ của Bồ Ngọc Chi lên mic, đầu tiên cô hắng giọng một cái, còn theo thói quen nói một câu "Chào các em học sinh", chọc cho mọi người cười vang.

Khác với tác phong văn vẻ lịch sự của Trường Cung, cô không nói nhiều lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính, giống như đang giảng bài trên lớp, chậm rãi nói: "Tôi biết có rất nhiều người dị nghị cách chấm điểm của tôi, muốn hỏi tôi vì sao chấm điểm có người cao có người thấp. Đừng gấp, trước tiên chúng ta nói phân tích vai diễn này. Xin MC hãy đăng đặc điểm chi tiết của nhân vật "Tiêu Sơn lão tẩu" lên khung thông báo."

Khúc nhạc dương xuân nghe vậy, lập tức thay đổi nội dung trên thông báo, đăng phần yêu cầu của nhân vật do ban tổ chức công bố ban đầu.

"Được rồi, như mọi người thấy, nhân vật "Tiêu Sơn lão tẩu" là một ông lão chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, hơn nữa còn là chưởng môn, thương yêu đồ đệ như con mình. Đây là do ban tổ chức nói." Bồ Ngọc Chi đọc một đoạn. Cô là giảng viên ngành phát thanh và dẫn chương trình, tiếng nói bình thường vốn rất vang khiến người ta bất giác phải nâng cao tinh thần lên mà nghe. "Dựa theo nguyên tắc của phối âm thương mại mà nói, người phối âm nhất định phải tìm hiểu nguyên tác, có thể đọc sách, xem phim điện ảnh và truyền hình để nắm bắt được nội dung, chuẩn bị đầy đủ rồi mới bắt đầu. Người có tốn nhiều công sức ở phương diện này hay không, vừa nghe đã biết."

Tề Tĩnh ngồi nghe mà thấy xấu hổ.

Trước đây, khi Thẩm Nhạn muốn đọc nguyên tác "Tru thiên lệnh", anh còn nghĩ Thẩm Nhạn quả là một người nghiêm túc vô cùng, cứ nghĩ chỉ cần dựa vào phần miêu tả nhân vật của ban tổ chức là đủ.

Nhưng lời của Bồ Ngọc Chi khiến anh cảm thấy mình còn thiếu rất nhiều, bởi vì nguyên tác miêu tả nhân vật toàn diện hơn, nhiều góc cạnh hơn, điều này không thể chỉ dùng vài câu tóm tắt mà có thể thay thế được. Sau khi nghe Thẩm Nhạn phối Tiêu Sơn lão tẩu, anh càng nhận thức rõ được điều này.

Anh nhất định phải dành thời gian nghiên cứu nguyên tác thật ký, dốc hết sức ứng phó với cuộc thi sau.

Những lời sau đó của Bồ Ngọc Chi làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của anh: "Nhưng nghĩ tới đa phần thí sinh tham gia đều là người phối âm nghiệp dư vì sở thích, hơn nữa đọc một cuốn tiểu thuyết hơn năm trăm nghìn chữ thật không dễ dàng. Vậy nên chúng tôi hạ thấp tiêu chuẩn xuống, chỉ cần người đọc thật kĩ phần yêu cầu về nhân vật của ban tổ chức."

Tề Tĩnh gật đầu, cái này thì anh đã đọc kỹ rồi.

"Nhân vật này chỉ cần đọc miêu tả cũng có thể phân tích được những yếu tố then chốt: cần có cảm giác tuổi tác. Tôi biết đa phần thí sinh đều còn rất trẻ, khó mà phối được giọng một ông già, đây là một hạn chế khá lớn. Hai là thân phận, người này không phải là một ông cụ tùy tiện ở bên cạnh mình, cũng không phải một nông dân thông thường, tiều phu, người đánh cái, mà là một vị chưởng môn. Chưởng môn phải có khí thế và khí chất." Bồ Ngọc Chi chậm rãi phân tích, "Cái thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất – yêu đồ đệ như con. Xin mọi người hãy nhớ kĩ ba điểm này khi nghe tôi nhận xét."

Lúc này, trong loa phát ra tiếng ồn xột xoạt cùng với tiếng lật giấy, chắc là Bồ Ngọc Chi đang tìm gì đó. Có lẽ cô ấy cũng giống như Thẩm Nhạn, vừa nghe vừa ghi chép lại biểu hiện của các thí sinh.

"Đầu tiên, chúng ta nói về thí sinh số 1..."

Cô dựa theo số thứ tự mà nhận xét, không khác so với dự đoán của Tề Tĩnh cho lắm. Lời cô không dịu dàng như Trường Cung mà chuẩn xác, sắc bén, từng từ từng chữ đều đúng trọng điểm, nhưng người nghe cũng tiếp thu được nhiều thứ. Nếu như trong lúc nói, trên khung chat xuất hiện câu hỏi của người nghe, cô sẽ dừng lại, từ từ giải thích vì sao cô lại đánh giá như vậy, cho tới khi mọi người tâm phục khẩu phục mới thôi.

— Không hổ là giảng viên nổi tiếng.

Lúc này, Tề Tĩnh hơi cúi đầu nhìn Thẩm Nhạn.

Hắn vẫn ngồi lặng yên, thần thái hết sức chăm chú này anh rất quen thuộc. Anh biết Thẩm Nhạn đang nghiêm túc nghe, nhưng mặt vẫn không hướng về phía màn hình.

"Tiếp theo là thí sinh số 19." Bồ Ngọc Chi đọc ra số báo danh của Tiếng pháo vang trời, những fan hâm mộ đang bất bình cuối cùng cũng đến lúc trút giận trên khung chat, bắt đầu lải nhải kêu la ban giám khảo cho điểm quá thấp, khiến cho thần tượng của họ phải ở vị trí số hai.

Bồ Ngọc Chi không đáp lại bất cứ lời này, chỉ theo nguyên tắc bắt đầu đánh giá chung về biểu hiện của Tiếng pháo vang trời.

"Đầu tiên, tôi phải nói là thí sinh này có cảm giác tuổi tác xuất sắc hơn những người trước đó, thanh âm ông lão rất chuẩn, thể hiện rằng người này đã bỏ công sức để luyện tập, điều này không tệ."

Ngắt câu tại đây, bước ngoặt kinh điển.

"Nhưng cảm giác tuổi tác chỉ là một trong số các tiêu chuẩn dùng để đánh giá chất giọng có phù hợp hay không, ngoại trừ cái đó, còn cần có các đặc điểm khác. Đặc điểm của nhân vật này là tính cách trầm ổn, vừa uy nghiêm vừa thân thiết. Thanh âm của số 19 nghe giống như một vị chưởng môn ở ẩn trong núi, không tranh đoạt với đời, hoặc giống như một vị minh chủ võ lâm thường ra lệnh, có khí thế là đủ, nhưng không thực tế, bên ngoài thì thừa, bên trong thì thiếu."

Cho nên cô chấm 3.5 điểm, ý là hầu hết đều hài lòng, nhưng thể hiện khí chất không đúng.

"Về phát âm, thí sinh này cũng tốt hơn những người trước đó, bình thường chắc có luyện đọc, từng chữ được phát âm rất rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, hơn nữa có những lời thoại biết tự tìm điểm ngắt câu, có thể thấy được đã tính toán về tiết tấu khi phối âm. Những điểm tốt đó tôi tin rằng mọi người đều có thể nhận ra." Cách nhận xét của Bồ Ngọc Chi luôn là khen ngợi như không có khuyết điểm, khi nói lời sắc bén cũng vậy, "Nhưng thật đáng tiếc, hai mục sau đó "Kỹ năng cơ bản" và "Sức hấp dẫn" thật khiến người ta thất vọng."

Lời này vừa nói ra, khung chat lập tức nổ tung.

Người nghe 1: Chú Pháo nhà chúng tôi phối rất hay, tôi cảm thấy rất hấp dẫn! Vì sao lại bị 1.0 điểm??? Tại sao lại nói "đáng tiếc"?? Khiến người ta buồn lắm đó biết không hả?? Nhiệm vụ của giáo viên không phải là cổ vũ học sinh sao??

Người nghe 2: Tôi không hiểu, vừa rồi còn nói có thể thông cảm đa phần thí sinh đều là người phối âm nghiệp dư, bây giờ lại dùng cách đánh giá chuyên nghiệp để chấm điểm cho thí sinh, có phải hai mặt quá không?? (︶︿︶)= 凸

Người nghe 3: Mạnh mẽ yêu cầu đổi người nhận xét!! Ai tới nhận xét cũng được, sao lại cho người đánh giá điểm thấp hết lần này tới lần khác ra nhận xét, đây rõ ràng là muốn bắt nạt chú Pháo của chúng tôi!!

...

Bồ Ngọc Chi yên lặng khoảng ba giây rồi đột nhiên nói: "Có nhiều người không thích nghe nhận xét mang tính phê bình, điều này rất bình thường. Chịu ấm ức sẽ cảm thấy khó chịu, đây là bản năng của con người. Trong một cuộc thi như thế này, khả năng bị phê bình là rất lớn, từ ban giám khảo, từ người nghe, từ đối thủ."

Tình hình lập tức yên ắng lại, cô bình tĩnh nói tiếp.

"Phê bình, phải nghe – nhưng không phải loại phê bình nào cũng nghe, phê bình cũng chia tốt và xấu. Có những người nghe cả tốt và xấu, nghe xong thì để bụng, chịu đả kích càng thụt lùi, đó gọi là tự ti. Có những người không nghe cả tốt và xấu, tiếp tục làm theo ý mình, loại người này nói dễ nghe thì là tự tin, nói khó nghe thì là tự phụ. Bản thân tôi chủ trương nghe theo lí trí, tiếp thu các nhận xét phê bình tốt, không quan tâm tới phê bình ác ý – đây gọi là nỗ lực."

Một câu cuối cùng mới là trọng điểm.

"Có thể tôi rất không khiêm tốn khi nói những lời nhận xét phê bình của tôi đều tốt. Về phần những người quá tự ti hay quá tự phụ, tranh cãi rằng phê bình không tốt, không cần thiết, thì có thể lựa chọn không nghe. Ngược lại, những ai lí trí thì hoan nghênh ở lại."

Một cái tát đánh thật vang dội, những lời ác ý trên khung chat biến mất sạch sẽ.

Nếu như không phải vì trước mặt không phải tài khoản của mình, hơn nữa thân là một CV không thích hợp phát biểu ý kiến công khai, Tề Tĩnh thật sự muốn xếp hàng trên khung chat hò hét "Cô Bồ V5".

"Vậy tôi tiếp tục nói về số 19." Bồ Ngọc Chi bình tĩnh quay lại chủ đề vừa rồi, "Màn một, Tần Thác lưu lạc đã lâu quay về, những lời thoại của sư phụ không biến hóa cảm xúc quá nhiều, từ đầu tới cuối đều dùng một chất giọng, bất ngờ mừng rỡ và tình cảm yêu thương hiền từ đều không thể hiện được, làm cho người ta có cảm giác đồ đệ này ngày nào cũng trở về, không có gì đặc biệt. Có lẽ vì phải khống chế cảm giác tuổi tác, cần đè nén giọng nên không chú ý tới ngữ điệu – Đây là bệnh chung của những người thay đổi kiểu giọng."

Chất giọng của Tiếng pháo vang trời được trổ hết tài năng trước đông đảo thí sinh khác làm nền, có thể nói rằng mở màn rất hoàn hảo, đó là chỗ tốt.

Chỗ hỏng là nhầm lẫn cái quan trọng và cái thứ yếu, quá tập trung vào cảm giác tuổi tác mà quên mất biểu đạt tình cảm, ngữ điệu của giọng nói – Về điểm này, lúc đó Tề Tĩnh cũng không chú ý, bây giờ nghe Bồ Ngọc Chi phân tích mới nhận ra.

"Bắt đầu từ màn bốn, nhân vật này xuất hiện thành kiến, hơn nữa còn là thành kiến rất lớn." Bồ Ngọc Chi đang lật trang giấy, xem ra lúc nghe cô đã ghi chép lại rất nhiều, viết không ít chữ. "Thành thật mà nói, tôi cho rằng ban tổ chức miêu tả chất giọng quá đơn giản, nhưng đơn giản cũng có chỗ tốt, quan trọng là muốn kiểm tra xem thí sinh có bỏ công sức ra tìm hiểu hay không, có từng đứng trên lập trường của nhân vật mà luyện giọng hay không."

"Ấn tượng đầu tiên mà số 19 tạo cho tôi là vị sư phụ thiên vị đồ đệ cực kì, cưng chiều Tần Thác, coi thường Bạch Kha, thậm chí còn để đồ đệ nhỏ dạy bảo đồ đệ lớn. Thử nghĩ mà xem, một người vô cùng yêu thương đồ đệ sao có thể làm những chuyện tổn thương lòng tự trọng của đối phương như vậy? Suy bụng ta ra bụng người, tôi là một người mẹ, tôi hy vọng nhất là được thấy các con của mình hòa thuận chung sống, chứ không phải nhìn thấy họ tranh cãi, quan hệ tan vỡ. Huống chi đứng trên góc độ một chưởng môn, thiên vị như vậy là không được phép, đối đãi với người dưới không công bằng thì làm sao khiến người ta kính trọng được? Làm sao mà gắn kết được môn phái?"

"Nếu như tất cả mọi người đều đọc nguyên tác rồi sẽ phát hiện thật ra Bạch Kha là một người có thiên hướng tự ti, vị sư phụ hiểu được phần thiếu hụt trong tính cách của hắn càng không thể cố ý xát muối vào đó. Đây là sai lầm lớn nhất, màn này vừa bắt đầu đã đi sai hướng, vậy nên cậu ấy càng nói càng sai."

Cô chỉ ra lỗi sai chí mạng của Tiếng pháo vang trời, đó chính là phần lí giải thái độ của Tiêu Sơn lão tẩu với Bạch Kha.

Bất kể là màn hai hay màn ba, cách diễn của Tiếng pháo vang trời đều khác hẳn nguyên tác.

"Đoạn cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi chấm 1.0. Bản thân tôi cho rằng tình tiết đoạn đó cực kỳ quan trọng, là một trong những màn tình cảm nhất, tác động đến tâm tình của người nghe nhất. Giống như tôi đã nói trước đó, số 19 khiến tôi có cảm giác Tần Thác mới là đồ đệ ông nuôi từ nhỏ đến lớn, Bạch Kha chỉ là đồ đệ giữa chừng thu nhận, trong khi nguyên tác hoàn toàn ngược lại. Từ "sư phụ" có "sư" cũng có "phụ", cách diễn của số 19 chỉ thể hiện "thầy nghiêm" chứ không có "cha hiền", tạo cảm giác ân hận khi dạy dỗ ra một đồ đệ phản nghịch tội ác tày trời, hận không thể tự mình đánh chết nó để rửa sạch sư môn."

Thanh âm của Bồ Ngọc Chi trầm xuống, trong giọng nói biểu lộ sự nghiêm khắc hơn trước: "Còn một điều then chốt – khi đó Bạch Kha đã chết. Đối với một ông già tuổi tác đã cao mà nói, điều đau khổ nhất là kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh, thấy đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn chỉ còn một hộp tro tàn, cho dù nó có mang tội nghiệt sâu nặng hơn, giận thì giận, nhưng sẽ không thờ ơ trước người đã chết không thể sống lại nữa, càng sẽ không lạnh lùng vô cảm như số 19."

Lý do vì sao bị điểm thấp như vậy đã rất rõ ràng.

Lúc này, ngay cả những fan hâm mộ của Tiếng pháo vang trời đều câm như hến, dường như biến mất hoàn toàn trên màn hình, không bóng không hình.

Nhận xét tiếp tục.

Cho tới khi Bồ Ngọc Chi đánh giá xong thí sinh số 27, Thẩm Nhạn trước giờ vẫn trầm mặc đột nhiên cất tiếng rất rất nhỏ: "Bọn họ... chấm anh bao nhiêu điểm? Điểm cao không?"

Nghe lời hắn thật khiến người ta bàng hoàng.

Tề Tĩnh trợn mắt nhìn thẳng vào hắn: "Ngay cả tổng điểm của mình mà anh cũng không nghe đã tháo tai nghe ra sao?"

Thẩm Nhạn nặng nề thở dài một hơi, "Xin lỗi, anh hơi sợ... Sợ kết quả sẽ làm em thất vọng."

Nếu như biết người có tổng điểm cao nhất nói câu này, không hiểu có bao nhiêu thí sinh sẽ tức tới ngất xỉu đây? Tề Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau, cuối cùng cái chiến thắng lại là cảm giác đau nhói ở đáy lòng, ở trên ngón tay anh mơn trớn gương mặt Thẩm Nhạn: " Anh đó, phải tự tin một chút mới được."

Cúi đầu, anh tiếc thương hôn lên trán Thẩm Nhạn một cái, nhẹ nhàng tựa mặt vào đó, quyết định nói lời đã chôn giấu từ lâu.

"Thật ra em còn muốn nói với anh rằng —"

Đúng lúc này, giọng Bồ Ngọc Chi cắt ngang Tề Tĩnh: "Tiếp theo, tôi sẽ nhận xét về số 28, cũng là thí sinh duy nhất trong tối nay được tôi chấm toàn 4 điểm."

Thẩm Nhạn nghe thấy "toàn 4 điểm", cả người run lên, mê mang ngẩng đầu.

Đáp lại hắn chính là nụ cười nhàn nhạt của Tề Tĩnh.

"Anh nghe đi." Anh nói, "Giờ anh đã biết điểm của mình chưa?"

"Chất giọng của số 28 thật ra không quá đặc sắc, thuộc về loại phổ thông, nhưng nghe vào khiến người ta có ấn tượng về chất giọng rất trầm ổn, rất đoan chính. Loại giọng này cho dù diễn vai ông già cũng không thay đổi, điểm này cực hiếm giữa các thí sinh thay đổi kiểu giọng."

Bồ Ngọc Chi nở nụ cười hiếm hoi khi nhận xét.

"Về phối âm, trọng điểm là chữ "phối". Cái này khác biệt cực lớn với biểu diễn sân khấu, hơn nữa vì "Tru thiên lệnh" là một trò chơi, trong mắt người chơi chỉ có hình ảnh nhân vật, thanh âm sẽ dựa trên cơ sở hình tượng nhân vật, người phối âm phải có trình độ che giấu bản thân, để thanh âm hợp nhất với nhân vật, diễn mà không phải diễn – từ điểm này mà nói, chất giọng không quá đặc sắc lại là chuyện tốt."

Bất kể phối hợp với hình ảnh nào, thanh âm đều phải phù hợp, nếu không hợp nhau sẽ rất khó nghe.

Đó là chỗ khác biệt lớn nhất giữa phim điện ảnh, phim truyền hình, phối âm game và kịch truyền thanh truyền thống.

"Thanh âm của số 28 khá giản dị ôn hòa, khiến tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh một ông lão ẩn cư trong núi, nhàn vân dã hạc, không màng danh lợi. Đây là một trong những điểm đặc thù của Tiêu Sơn lão tẩu. Khi nhập vai không có cảm giác đột ngột, hơn nữa có thể khiến thanh âm trở nên rất tự nhiên, không hề cứng nhắc giống như người trẻ tuổi giả làm người già sáu, bảy mươi tuổi. Rất tốt."

"Cái khó hơn là cậu ấy khống chế được thanh âm rất vững vàng, đồng thời còn có thể chú ý dựa vào lập trường thân phận của nhân vật để biến hóa giọng của mình, đây là điều rất nhiều người quên. Ví dụ như trong màn một có sự chuyến biến từ một vị chưởng môn sang một người thầy, rồi đến một người cha già tha thiết hy vọng con mình trở về, tôi nghĩ cần phải xử lý thật kỹ. Dấu chấm câu trong lời thoại mà ban tổ chức đưa ra chỉ dùng để tham khảo, có những thí sinh cứ nghe theo răm rắp, không để ý tới hoàn cảnh và không khí trong cuộc đối thoại. Nhưng tôi nhận ra cậu ấy đã chú ý đến điểm này."

Tiếp theo, cô nêu ví dụ thể hiện rõ cái gọi là đem lời kịch dung nhập vào hoàn cảnh.

"Mọi người nhắm mắt lại ngẫm thử xem, nửa đêm canh ba, Tiêu Sơn lão tẩu chợt phát hiện bên ngoài có người, liên hệ với bối cảnh trong nguyên tác, thời điểm khi ấy giang hồ chuyển biến bất an, triều đình phái người truy nã người trong giang hồ, làm một chưởng môn tất nhiên phản ứng đầu tiên phải là cảnh giác. Nhưng vào lúc này, ông đột nhiên phát hiện ra đồ đệ nhỏ của mình đã trở về bình an, thân phận lập tức thay đổi, tâm trạng đương nhiên cũng thay đổi theo, nhất là câu cuối cùng rõ ràng như oán trách lại tràn đầy quan tâm... Đây chính là mâu thuẫn tâm lí của người già mong con trở về, tới khi con về lại nói những câu giận dỗi, nắm bắt rất chuẩn."

"Màn này ngay cả điểm dừng cũng rất đúng, lời kịch lên xuống cũng đúng, những tiếng hít thở nho nhỏ thêm vào cũng rất tốt, làm người nghe thể nghiệm được quá trình tâm trạng thay đổi của nhân vật."

Tề Tĩnh nghe tới đây, khoe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.

Đúng vậy, trước đây khi anh đối kịch với Thẩm Nhạn đã có cảm giác này – dường như đặt mình trong hoàn cảnh của nhân vật, có thể nhìn thấy rõ ràng động thái và sắc mặt của đối phương, dựa vảo đó giúp anh phản ứng hợp lí.

"Tiếp theo nói tới sự đối thoại. Đây là điểm tôi ít khi nhắc tới, bởi vì thí sinh có thể thể hiện được sự đối thoại không nhiều lắm. Sự đối thoại tức là trong quá trình phối âm, bạn phải chú ý tới đối tượng đang nói chuyện với mình là ai, căn cứ vào cảm xúc trong giọng nói của đối phương, cho dù không có đối kịch với bạn cũng khiến người ta tưởng tượng ra có một người như vậy tồn tại." Nếu Thẩm Nhạn đã diễn được điều mà những người trước đó không làm được, đương nhiên Bồ Ngọc Chi sẽ không ngại chỉ cho mọi người, "Trong quá trình nói, tôi cảm nhận được Tiêu Sơn lão tẩu của cậu đang vừa nói chuyện vừa suy tư tâm tình của người kia, hơn nữa từ giọng nói của cậu mà suy đoán được tính cách của đối phương."

"Rõ ràng nhất là màn hai, cuộc đối thoại với Bạch Kha. Rất nhiều người dường như không biết Bạch Kha trời sinh tính tự ti lại đa nghi, đặc biệt khi bị người ta lôi ra so sánh. Vậy nên khi tôi nghe cách xử lí của cậu, chợt thấy trước mắt bừng sáng, thầm nghĩ, "À, hóa ra cũng có người chú ý thông cảm cho tâm trạng của Bạch Kha"."

"Phần xuất sắc nhất là điểm dừng sau câu "sư đệ con...". Các thí sinh trước cũng có người dừng ở đó, nhưng rất nhiều người chỉ là nói chậm lại, không chú ý tới việc hạ thấp giọng xuống. Khi nghe thấy cậu hạ giọng, thậm chí tôi còn có thể thấy được hình ảnh Bạch Kha đang đứng ở đối diện, gương mặt biến sắc khi nghe sư phụ nhắc tới sư đệ. Giọng của cậu thay đổi giống như bởi vì thấy sắc mặt Bạch Kha không tốt, trong lòng hổ thẹn, đành phải đổi sang phương thức uyển chuyển hơn để nói hết lời. Hơn nữa, đoạn trước nâng sau dìm Tần Thác xử lí rất đung, đầu tiên phải trách cứ đồ đệ nhỏ vài câu để đứa lớn hơn nghe xong mới nghĩ thoáng được, sau đó sẽ nói điểm tốt của đứa nhỏ, như vậy mới dễ tiếp thu. Về phần thể hiện được nỗi lo lắng của người cha hiền lành với đứa con sắp xuống núi... Không cần tôi nói, tin rằng mọi người đều nghe được."

Bồ Ngọc Chi nói một đoạn thật dài, rồi bắt đầu lật giấy xột xoạt, truyền vào tai Tề Tĩnh lại thành tiếng động thanh thúy êm tai không gì sánh được.

Cô vừa lật vừa tự lẩm bẩm: "Thí sinh số 28 khó mà đánh giá chất giọng, phát âm, kỹ năng cơ bản, sự hấp dẫn giống như những người khác được, bởi vì tất cả đều dung hợp lại, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Tôi sẽ nhận xét chung tất cả, vì vậy sẽ nói theo từng màn."

Như vậy, tiếp theo là màn ba.

"Màn ba của số 28 là màn mà tôi khắc sâu ấn tượng nhất trong cuộc thi hôm nay. Tại sao tôi nói vậy, tôi nghi mọi người đều biết. Nếu không thì số phiếu bầu tại hiện trường cũng sẽ không vượt lên trên 90%."

Bồ Ngọc Chi đang nói lên suy nghĩ thật của mình. Cô luôn quan sát phản ứng của thính giả, chỉ là bây giờ mới nói mà thôi.

"Một vai diễn muốn trở nên sống động cần phải có tình cảm, nhưng chỉ biểu hiện tình cảm này ra ngoài còn chưa đủ, có thể đạt được sự đồng cảm của người nghe hay không mới quyết định sự thành công hay thất bại của nhân vật này. Trước đó tôi đã giải thích sự khác nhau giữa điểm "Kỹ năng cơ bản" và "Sức hấp dẫn", có nhiều thính giả không hiểu, thật ra "Kỹ năng cơ bản" để đánh giá thí sinh có thể biểu hiện ra tình cảm hay không, đương nhiên là có thể biểu hiện chính xác hoặc sai lầm. "Sức hấp dẫn" là dựa trên cơ sở biểu đạt tình cảm chính xác, có thể lôi kéo người nghe hay đông, khiến người nghe bị chấn động không."

"Vậy nên cần tình cảm chính xác vì như thế mới phù hợp với diễn biến tâm lí nhân vật, nếu không phù hợp thì không cần xét, vĩnh viễn không thể tác động được tới mọi người. Nhưng chỉ có "chính xác" vẫn chưa đủ để chạm vào trái tim người nghe, còn cần "sự chân thực"." Cô chậm rãi kể lại, "Rất nhiều người cho rằng trong quá trình phối âm, thanh âm là quan trọng nhất, điều này không sai nhưng khoảng trống cũng rất quan trọng. Trước khi số 28 bắt đầu nói đã tạo một khoảng trống rất dài. Ban đầu tôi cũng tưởng là đoạn dừng khi chuyển cảnh, nhưng bởi vì nó quá dài, tôi mới đột nhiên nhận ra cậu ấy đang biểu hiện tâm tình đau đớn mãi không nói được thành lời của nhân vật. Khi cậu ấy khó khăn nói câu đầu tiên, tôi càng chắc chắn điều này."

"Về chất giọng của cậu ấy vững như thế nào, trước đó tôi đã nói rất nhiều, không cần phải nói rõ nữa. Đối với các thí sinh mà nói, lời thoại giống nhau đọc lên đương nhiên sẽ giống nhau, để xem mọi người sẽ biến hóa nó như thế nào, thêm vào những phần đặc sắc của chính mình để lời kịch trở nên hoàn thiện hơn mà không nhạt nhòa, để làm được điều này cần có những thứ không lời, ví dụ như tiếng khóc, tiếng cười, vân vân..."

"Phần cười khổ chuyển sang tiếng nghẹn ngào ở cuối cùng trong kịch bản hoàn toàn không yêu cầu, vốn chẳng cần diễn ra, nhưng nhờ có cái này bất chợt tạo nên cảm giác chân thực vô cùng. Tôi làm giảng viên nhiều năm như vậy, vừa nghe đã phân biệt được khóc thật hay khóc giả... Tôi nghĩ, ở đoạn này, cậu ấy thật sự nghẹn ngào. Phải biết rằng, người phối âm có thể nhập vai trong thời gian là chuyện cực kì giỏi, đoán được cậu ấy đã nghiên cứu về vai diễn, hiểu được tâm trạng của nhân vật, lý giải cõi lòng nhân vật. Những điều này nếu không thật lòng thật dạ thì không thể nào làm được – cậu đã làm được rồi."

"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh bám vào bên vai hắn, cúi đầu nhắc lại một lần, "Thẩm Nhạn, anh nghe thấy chưa? Anh làm được rồi... Thật sự, không những làm được mà còn làm rất tốt."

Mí mắt Thẩm Nhạn khẽ động, vùi đầu xuống, hai tay vẫn nắm chặt góc áo Tề Tĩnh.

Anh đặt tay lên tấm lưng rộng của hắn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, "Nào, đứng lên."

Khi đèn trong phòng không sáng, ánh sáng yếu ớt từ màn hình trở nên vô cùng quý giá, nhưng từ góc độ của Thẩm Nhạn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng của chính mình. Vậy nên Tề Tĩnh muốn hắn quay lại, không quay lưng với ánh sáng, dùng chính mắt mình xem kỹ những đánh giá của thính giả.

Thế nhưng trước đó, Tề Tĩnh tưởng rằng đã kết thúc thì Bồ Ngọc Chi lại nói ra điều làm anh giật mình: "Tiếp theo, tôi muốn nói về lí do vì sao tôi trừ điểm của số 28."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.