Trao Quyền Duy Nhất

Chương 32




Khi Tề Tĩnh vừa gia nhập giới võng phối, chuẩn bị Cửu cô nương – người đã dẫn dắt anh, từng nói, thanh âm của anh rất đặc biệt. Cho dù cùng là chất giọng công tử, những người có đôi tai nhạy cảm vẫn có thể nhận ra.

Độ bắt tai của thanh âm cao có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu.

Chỗ tốt là có thể dễ dàng khiến người ta ấn tượng về mình. Chỗ xấu là bất kể phối vai gì cũng sẽ bị nhận ra.

May mà, số kịch chủ dịch của Tề Tĩnh không nhiều, cái nổi tiếng nhất và được lưu truyền rộng rãi nhất chính là vở kịch "Cạm bẫy" mà anh phối bằng âm thật, mà số người quen nghe thanh tuyến thật của anh chiếm số ít.

"Khi nghe em nói "cảm ơn, giọng nói đó giống hệt lúc kết thúc đối kịch đêm đó." Có vẻ như Thẩm Nhạn thuộc vào loại tai cực kỳ nhạy cảm, dễ nhận biết âm thanh.

Quá trình đối kịch kéo dài hai giờ, tuy rằng khi nghe thì thấy rất ngắn, nhưng vì phối vai chủ dịch nên mật độ lời thoại của họ cực lớn, đôi khi có những câu thoại phải lặp lại nhiều lần. Các CV đối kịch thông thường phải chăm chú nghe hết sức, căn cứ vào sự thay đổi của đối phương để điều chỉnh chính mình. Có qua có lại, lâu dần dễ khắc sâu ấn tượng về người kia.

Mà ngày Tề Tĩnh tới thư viện cách ngày bọn họ đối kịch có hai ngày, tất nhiên ấn tượng cực sâu.

Nhưng chỉ dựa vào một câu "cảm ơn" mà có thể nhận ra anh, quả thật rất tài giỏi.

"Em mới nói cho hai chữ mà anh đã nhận ra rồi sao?" Tề Tĩnh vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, mắt cũng quên chớp. Thảo nào lúc đó... anh luôn cảm thấy người đàn ông trước kệ sách vẫn nhìn mình mãi. Hóa ra là vì vậy.

Thẩm Nhạn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ ngồi xuống bên cạnh anh.

"Không. Tuy anh nhận ra, nhưng không thể xác định chính xác được. Cho tới khi..."

"Cho tới khi em xuất hiện ở bệnh viện." Tề Tĩnh sửng sốt nói tiếp lời của hắn.

"Đúng vậy". Thẩm Nhạn thừa nhận.

"Lạ thật, rõ ràng anh cũng nói chuyện với em, vì sao em không nhận ra..." Tề Tĩnh tự lẩm bẩm, bỗng nhiên ngẩn người, nhớ ra gì đó. Anh nhìn thẳng vào Thẩm Nhạn, "Đúng rồi, bởi vì lần nào anh cũng đeo khẩu trang, thanh âm bị sai lệch."

Nói đến đây, anh chợt nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, Thẩm Nhạn từ trong phòng phẫu thuật đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, động tác hắn nâng tay lên, chợt dừng lại rồi buông xuống.

Khi đó, rõ ràng hắn muốn tháo khẩu trang xuống.

"Anh cố ý à?" Tề Tĩnh vừa nhớ lại mới hiểu ra. Hóa ra không phải cảm giác của anh sai.

"Xin lỗi..." Thẩm Nhạn nặng nề thở dài một hơi.

Sắc mặt của hắn mang vài phần áy náy, ánh mắt hoàn toàn né tránh, cúi đầu nhìn hai bàn tay đan mười ngón vào nhau trên đầu gối, đó là tư thế ngồi cứng ngắc. Bất kể có nhận ra thân phận của Tề Tĩnh hay không, lúc đó, Tề Tĩnh với hắn chỉ là một tồn tại vô cùng xa lạ, hơn nữa, hắn xuất hiện với vai trò "Thẩm Nhạn, không biết phải làm sao với kéo được trọng tâm câu chuyện tới "Nhạn Bắc Hướng".

Chỉ là một lần đối kịch, biết đâu Tề Tĩnh chẳng hề nhớ hắn.

Huồng hồ, hắn không biết bọn họ còn có thể gặp nhau bao nhiêu lần nữa.

Có quá nhiều điều không xác định, chẳng bằng không nhắc tới, dùng thân phận xa lạ để bắt đầu tiếp xúc với một người xa lạ.

"Đừng xin lỗi, em chỉ hơi giật mình, hoàn toàn không hề muốn trách anh." Tề Tĩnh mỉm cười, đặt tay lên trên hai bàn tay hắn, ấn xuống một cái như đang an ủi. Nhận thấy được bàn tay Thẩm Nhạn dần dần thả lỏng, không còn cứng ngắc nữa, anh mới xúc động vô cùng, vừa cười vừa thán: "Em chỉ không ngờ, anh luôn dõi theo em."

Nào ai ngờ được, người chuyên quan sát mọi thứ cũng bị người ta quan sát.

Hóa ra, khi ở bên ngoài bức tường thủy tinh trong phòng phẫu thuật, ghi chép những từ then chốt để miêu tả người kia, anh cũng bất giác trở thành đối tượng quan sát. Một người thấu hiểu, một người u mê, đều ở đây cẩn thận quan sát đối phương, từ hiếu kỳ biến thành thiện cảm, từ vô ý thành để ý.

Hồi ức ngày ấy tựa như được tích lũy tháng ngày trên từng trang nhật kí, tới khi nhận ra, số lượng chẳng thể đong hết cảm tình.

Quan trọng hơn, tình cảm này không phải là đơn phương, mà là yêu thương lẫn nhau.

Khi biết được những điều này, cõi lòng anh mềm như kẹo bị hòa tan dưới ánh mặt trời, trong ngoài đều thấy ngọt ngào.

"Vì sao anh mượn quyển sách này về?" Anh cười, trở lại trọng tâm câu chuyện.

Bất kể là trước khi hay hiện tại, anh đều không tự chủ được muốn ghép hoàn chỉnh bức hình ghép trước mắt sao cho rõ ràng, dẫu cho "Thẩm Nhạn" và "Nhạn Bắc Hướng" phải hợp lại làm một.

"Bởi vì em đã đồng ý với anh." Thẩm Nhạn bỗng nhiên nói một câu khiến người ta hoang mang.

"Hả?"

"Bởi em đã đồng ý với anh, để cho anh được cùng em trò chuyện mỗi ngày." Nắng chiều chiếu trên gương mặt Thẩm Nhạn như tô sáng đuôi lông mày hắn, khiến ánh mắt hắn càng đen và sâu thăm thẳm. Nói được phân nửa, hắn thở dài mới chậm rãi tiếp lời, "Mặc dù người đưa ra đề nghị này trước là anh, nhưng... Bởi vì anh từng mắc bệnh, anh sợ khi trò chuyện mình sẽ rất nhạt nhẽo, không tìm được đề tài để nói cùng em. Sau đó, anh nhớ ra em đã từng mượn cuốn sách này, vì thế anh mới quay lại, muốn biết em từng đọc cái gì, từ đó tìm được chủ đề có thể nói, biết đâu dùng được."

Một đáp án không tưởng tượng nổi, lại tình cờ trùng khớp với suy nghĩ trong đầu anh.

Xem ra không chỉ quan sát lẫn nhau, hai người còn chủ động thăm dò nhau. Tề Tĩnh cong mắt cười nhìn hắn, cảm thán: " Còn chuyện gì gạt em mà em không biết không? Mau khai ra đi."

Thẩm Nhạn ngẩng đầu, cứ im lặng không nói gì một hồi, chỉ nhìn anh chằm chằm.

"Còn có, thật ra bây giờ anh rất căng thẳng." Thanh âm của hắn nghẹn lại, nhỏ nhẹ nói, "Bởi vì không biết mưa có ngừng hay không nên rất lo lắng. Cái này có tính là gạt em không?"

Tính chứ.

Thẩm Nhạn thật sự đang lừa gạt anh, nếu như hắn nói sớm, sự run rẩy nơi ngón tay cũng sẽ không lộ ra.

Tề Tĩnh thấy lòng mình như bị nhẹ nhàng véo một cái. Lực véo giống như Ngày Về nhỏ dùng đệm thịt dưới chân cọ cọ lòng bàn tay anh, không có chút tính sát thương nào, vừa xù vừa mềm mại, vừa có thể kích thích tình cảm trìu mến.

Thân thể đi trước ngôn ngữ, ở trên ghế sa lông, anh nhào qua, quần áo cọ vào nhau, tay cũng chồng lên nhau.

Tề Tĩnh hơi nghiêng đầu, gối lên vai Thẩm Nhạn.

"Bác sĩ Thẩm." Đầu của anh tựa vào rất nhẹ, hầu như không đặt trọng lượng lên đó. Mặt anh hướng xuống dưới, nhìn ngón tay của mình lặng im cọ xát ngón tay của đối phương, "Thật ra bất kể trời mưa hay nắng, anh đều phải nghĩ cách mới đúng."

Cái tay kia dường như ngầm hiểu ý, chậm rãi lật ngược lại, đan mười ngón tay với anh.

Tề Tĩnh thấp giọng cười: "Có cần em dạy cho anh hay không?"

Thẩm Nhạn không nói gì, nhưng Tề Tĩnh biết hắn hơi nghiêng đầu, dường như tựa đầu trên tóc anh.

"Trời nắng, sẽ làm theo anh nói, trời mưa, anh giữ em lại tới tối, dù sao mưa to em cũng không về được, sau đó cứ giữ em lại tới mai. Nếu như còn mưa, lại ở tới ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... Một ngày nào đó sẽ tới lúc trời nắng, không phải sao?"

Vừa nỉ non bên tai hắn, anh vừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khung cửa vuông vắn mở ra ngoài, trong cơn mưa dầm, từng tầng mây đang tách xa nhau, rạch trên bầu trời một đường sáng hẹp dài. Có chút ánh sáng cứ như đang nảy mầm, rơi thẳng xuống thế gian.

Cùng về nhà trọ, thu dọn đồ đạc.

Tề Tĩnh không cần nhiều đồ, chỉ lấy mấy thứ dụng cụ hằng ngày, một ít quần áo để tắm rửa và đồ dùng cá nhân, một xấp văn kiện cần xử lí của đơn vị, còn có máy ghi âm và máy tính xách tay.

Khi anh thu dọn đồ, Thẩm Nhạn ngắm nhìn bốn phía, tinh tế quan sát cuộc sống sinh hoạt của anh. Khu nhà này nằm trong khu thành phố mới, xung quanh toàn là nhà lớn nhỏ khác nhau, phong cách trộn lẫn từ hiện đại hóa tới xu hướng đơn giản, đồ đạc không quá kém, tường và cửa sổ đều mới tinh. Nếu muốn khen, có thể nói là nhà không tệ.

"Nhà trọ của em rất..."

"Trống." Tề Tĩnh đang rút dây mạng máy tính tự giác ngẩng đầu, cười bổ sung một chữ.

Thẩm Nhạn ngừng một chút, dường như không có lời nào để phản bác, một lát sau mới thay đổi một chữ, "Mới. Nhà trọ của em rất mới."

Tề Tĩnh vừa lắc đầu vừa cười, "Đúng là mới, nhưng mà rất trống trải, không có đồ đạc gì nhiều, cũng không trang trí gì. Em ở đây nhiều năm rồi mà chẳng khác nào mới dọn vào."

Anh nói không sai.

Phóng mắt nhìn xem, đồ đạc trong nhà đều theo trường phái tối giản, rất ít đường cong, màu sắc đơn giản. Đồ bằng gỗ đều dùng gỗ thô để trang trí qua loa, ngay cả mấy nét điêu khắc hoa lệ thừa thãi cũng bị lược bỏ, sô pha và giường thuần màu trắng tinh, gối và vải lót cũng vậy, tăng thêm cảm giác lạnh lẽo.

"Em dọn tới đây lúc đã làm việc ở đài truyền hình rồi." Tề Tĩnh thong thả nói, "Anh biết đấy, bình thường phóng viên có rất nhiều việc bận rộn, đi công tác như cơm bữa, ngay cả ở lại trong thành phố cũng phải ra ngoài thường xuyên. Về tới nhà, chỉ có tắm, ăn, ngủ, thỉnh thoảng xem ti vi, phối kịch, không cần tới những đồ trang trí quá mức xa xỉ."

Thẩm Nhạn im lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Thấy Tề Tĩnh lấy một đống lọ thuốc to nhỏ từ trong ngăn kéo ra, dễ thấy nhất là thuốc giảm đau và thuốc đau dạ dày, hắn không khỏi chay mày.

"Bình thường em ăn uống thế nào, tại sao lại bị thế này?" Cầm lấy một lọ thuốc dạ dày trong số đó, hắn nhìn nhãn thuốc mà thở dài.

"Cái gì cũng ăn, không kén chọn. Em hay mua bên ngoài, lúc rảnh rối sẽ tự mình náu, lúc công việc lu bù thì có cái gì ăn được đều ăn để lấp đầy dạ dày."

Vốn Tề Tĩnh còn muốn thêm một câu "đôi khi quá giờ cơm còn bỏ luôn không ăn nữa", nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Nhạn, lời tràn tới khóe miệng rồi vẫn bị anh cứng rắn nuốt vào.

Tề Tĩnh ngượng ngùng nở nụ cười, nói cho hắn nghe thời gian biểu gần nhất, "Cái này rất khó giải thích, phải xem tình hình thế nào. Em đi công tác rất nhiều, giống như lần trước thì xuất phát từ sáng sớm, lúc về không phải trưa thì cũng là chiều, thật sự mệt tới mức không chịu nổi, chỉ muốn ngủ. Ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh, bốn phía vắng lặng thì phối âm trả nợ. Thu âm mất mấy tiếng xong thì ăn chút đồ ăn sáng rồi đi làm."

Có những lúc thời gian biểu còn kỳ quái hơn, đương nhiên anh không dám nói.

Thẩm Nhạn không chớp mắt nhìn anh, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, bất đắc dĩ, cộng thêm lo lắng nồng đậm.

"Tề Tĩnh", những lời này nói ra tựa như đang thở dài, "Anh rất lo lắng làm sao em có thể sống một mình."

Động tác thu dọn đồ đạc của anh tạm thời ngừng lại, Tề Tĩnh vươn tay còn trống lên, che đi nụ cười chua xót bên khóe môi, cho tới khi nó biến mất, anh mới nở nụ cười khác sáng sủa hơn.

Tâm trạng nếm trải đau khổ trước ngọt ngào sau, Thẩm Nhạn chỉ cần thấy phần cuối cùng là đủ.

"Em tưởng... Anh sẽ dẫn em đi."

Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, cười tinh ranh như trẻ con.

Nhét đầy một cái va li, hai người cùng đi về.

Để tiết kiệm, hơn nữa lần này không ôm theo mèo, vậy nên hai người lựa chọn tàu điện ngầm và xe bus, chậm rãi ngồi xe về. Hai thứ phương tiện giao thông công cộng này luôn luôn tốn thời gian hơn taxi, khi trở về tới nhà Thẩm Nhạn, sắc trời đã tối.

Mấy ngày trời mưa tầm tã, mây đen còn đọng lại trên bầu trời dường như đã hao hết, giống như một chiếc khăn mặt khô, vắt kiệt đến mức không còn một giọt nước, lẳng lặng nằm ở góc chân trời, khi cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua mới khẽ động một chút. Đâu đó lấp ló những ngôi sao thẹn thùng, lóe lóe điểm xuyết trên bầu trời đen sâu thẳm.

Khu thành phố cũ không chỉ có nhà cũ, ngay cả đèn đường cũng dùng kiểu đơn sơ, cũ kỹ.

Trải qua vô số gió táp mưa sa, trụ đèn đã tróc sơn, không nhận ra được màu sắc ban đầu, ánh đèn cũng mờ mờ. May thay mặt đường nhựa còn có những vũng nước chưa khô, phản chiếu lại ánh đèn, mặt nước trong veo ánh lên tia sáng, khẽ lay động một cái là không gian bừng sáng.

Hai người đi trong ngõ tắt yên tĩnh.

Thẩm Nhạn chủ động nhận nhiệm vụ kéo hành lý, còn Tề Tĩnh không phải xách cái gì, tự cho mình một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là kéo tay Thẩm Nhạn.

Nhiệt độ đêm đó giảm mạnh, hơn nưa mưa còn chưa dứt, gió thổi qua hơi se se lạnh, khiến người ta bị cước mặt, cước chân tay(1). Trời vào thu, bọn họ không có thói quen đeo găng tay, hai tay hở ra ngoài tất nhiên sẽ bị lạnh. Điều này đã đưa cho Tề Tĩnh một cái cớ rất tốt để nắm tay, cũng cho Thẩm Nhạn một cái cớ để chấp nhận.

Cho tới khi bước tới hành lang, nghĩ tới việc không có thang máy, đành phải dùng hai tay để khiêng hành lý, hai người mới buông tay ra.

"Em ở đây chờ." Khi cúi người xuống khiêng đồ, Thẩm Nhạn nói vậy.

Tề Tĩnh nhớ ra đèn ở hành lang còn chưa được sửa, hiểu ý của hắn nên nghe lời hắn. Dù sao trong xương anh còn có một tấm thép, trên tay còn bó bột thạch cao, cậy mạnh trong khoảng không đen xì này là một cử chỉ không sáng suốt. Phải tránh để ngã bị thương, tránh càng gây thêm nhiều phiền phức cho Thẩm Nhạn mới là đúng.

Bên ngoài không có ánh trăng, ánh sao bé nhỏ không đáng kể. Anh hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nhạn, chỉ có thể nghe được tiếng chân nặng nề chậm rãi đi lên trên.

Một lát sau, trên lầu truyền tới tiếng va ly an toàn đặt xuống đất, trên đường hắn không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, không hề bị vương chân mà ngã xuống. Tề Tĩnh khẽ thở phào một cái, kiên trì chờ.

"Để em đợi lâu."

Thẩm Nhạn kéo hành lý vào phòng xong, tìm một cái đèn pin, sau đó vội vã xuống lầu, tìm thấy anh vẫn ở chỗ cũ.

Tề Tĩnh cảm kích cười với hắn: "Anh vất vả rồi."

Lần thứ hai bước vào không gian sinh hoạt tràn ngập cảm giác gia đình này, Tề Tĩnh vẫn cảm thấy không hề chân thật về một tháng sắp tới sẽ ở đây.

Những gì xảy ra ngày hôm nay đều không chân thật như vậy, cứ như đang nằm mơ.

Con người ta sau khi đại nạn không chết, đột nhiên sẽ không dám mơ tưởng tới những điều tốt đẹp hơn, sợ rằng sẽ sinh ra ảo giác.

Bởi vì buổi trưa Thẩm Nhạn nấu rất nhiều cơm, lúc này trong tủ lạnh còn thừa không ít, cho nên bọn họ giản lược tất cả, đun nóng đồ ăn thừa lên ăn. Sau bữa tối, Thẩm Nhạn giúp anh dỡ hành lý ra, đặt đồ đạc ở vị trí thích hợp.

"Trong phòng sách có một cái giường nhỏ, chăn và gối đầy đủ." Thẩm Nhạn nói nửa câu đầu, Tề Tĩnh tưởng rằng hắn muốn anh ngủ ở đó, đang định gật đầu thì nghe thấy nửa câu sau của hắn, "Anh sẽ ngủ ở đấy, còn em ngủ trong phòng ngủ. Quần áo và máy tính đều có thể mang vào trong, anh sẽ dọn chỗ trống cho em trên bàn và tủ quần áo."

"Em ngủ ở phòng sách cũng được mà." Tề Tĩnh vội nói. Làm sao có thể để chủ nhà ngủ ở phòng sách?

"Giường trong đó khá nhỏ, không tiện xoay người." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Anh nghĩ tình hình hiện tại của em có thể xoay người được sao?" Tề Tĩnh bị câu nói của hắn chọc cười, chỉ chỉ thạch cao trên tay mình.

Thẩm Nhạn dừng lại, nhìn anh như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn duy trì ý kiến của mình: "Giường trong phòng ngủ thoải mái hơn. Anh sợ em lạ giường hoặc lạ phòng, đổi nhà khác không ngủ được, nên muốn để em nằm giường thoải mái."

Đối với một người luôn làm việc bên ngoài như anh mà nói, về cơ bản không thể tồn tại vấn đề này.

Trong lòng Tề Tĩnh biết, đương nhiên Thẩm Nhạn cũng biết.

Đã biết mà còn kiên trì như vậy, chắc chắn anh nói gì đi nữa cũng không nói lại hắn, Tề Tĩnh đành phải cười khổ đồng ý.

*Chú thích:

(1) Hiện tượng cước là các đầu ngón tay, ngón chân bị sưng căng cứng, nổi màu đỏ mà đặc biệt là rất ngứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.