Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 8




Tiếng bước chân truyền đến rất quen thuộc với Phương Duệ, chính là tiếng bước chân của Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc đã thanh tẩy(tắm rửa) xong, chỉ là nàng để quên ngọc bội tuỳ thân ở tịnh phòng( phòng tắm),cho nên nàng mới quay lại lấy.

Nhưng mà nhìn thấy tiểu bạch miêu tròn vo đi đến, rồi đứng yên không động.

Thẩm Ngọc không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tiểu bạch miêu, còn tiểu bạch miêu cũng ngồi bất động trên mặt đất nhìn Thẩm Ngọc.

Một người một miêu thực hiện chính sách “Địch không động, ta không động.”

Thẩm Ngọc nhìn xung quanh thấy không có ai, sợ kinh động đến tiểu bạch miêu, từ từ ngồi xuống, ánh mắt tò mò nhìn tiểu bạch miêu.

- Meo meo?

Giọng kêu mềm mại như tiếng oa nhi còn đang bú sữa.

Phương Duệ:

- …

Hắn cảm giác mình muốn phun máu.

Giọng nói quá đáng yêu!!!

Này là Thẩm Ngọc cố ý nhỏ giọng giả kêu tiếng mèo.

- Meooo meooo.

Còn thanh âm lười biếng mềm mại này mới là tiếng mèo kêu chính hiệu.

Thẩm Ngọc đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu, nàng cẩn thận đưa tay ra, rồi lại nhỏ giọng học tiếng mèo:

- Meo meo, meo meo.

Phương Duệ khẽ ngẩng đầu, giơ tay chặn dưới mũi.

Hắn cảm thấy nhất định hắn phải bồi bổ huyết.

Tay Thẩm Ngọc sắp chạm vào bộ lông mượt như nhung của tiểu bạch miêu, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng người nói chuyện:

- Thúy Trúc, hình như ta nghe thấy tiếng tiểu miêu kêu.

- Hay là tiểu miêu bên phủ tướng quân lại chạy qua?

Thẩm Ngọc đột nhiên thu tay về, lẽ ra nàng không cần né nhưng không hiểu sao nàng lại thấy chột dạ.

Nàng không muốn người khác biết nàng đang trêu chọc tiểu bạch miêu, vì thế nàng bước nhanh vài bước, trốn vào góc chết bên gian nhà, chỗ này nàng định trồng mấy bồn hoa nhưng mỗi lần trồng đều không sống nổi, cho nên bỏ qua chổ này.

Hiện tại nó trở thành chỗ trốn rất lý tưởng, hai ba người trốn ở đây cũng không thành vấn đề…

Đương nhiên Phương Duệ cũng trốn ở chỗ này, nghe tiếng bước chân Thẩm Ngọc tiến lại đây, trong lòng hắn thất kinh… chẳng lẽ sẽ bị phát hiện?

Nhưng mà…

Thẩm Ngọc trốn gần mép tường, không hề phát hiện ra bên trong còn có một người, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt ở bên ngoài.

Phương Duệ nép sát vào trong góc, tránh để Thẩm Ngọc chạm phải hắn, vì không gian nhỏ hẹp nên Phươngg Duệ có thể ngửi được hương thơm thanh mát còn lưu lại trên người Thẩm Ngọc, hương thơm rất dễ chịu.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách nhau một dang tay nên chỉ cần Thẩm Ngọc lùi một chút là có thể đụng vào Phương Duệ đang núp ở phía sau lưng.

Phương Duệ cao hơn với Thẩm Ngọc một cái đầu, nên mùi hương từ người nàng càng toả ra rõ ràng hơn.

- A… thật sự là tiểu miêu bên phủ tướng quân. Sao dạo này luôn chạy qua bên này? Ngày xưa cũng chỉ ở cạnh tường kêu vài tiếng, lúc này lại chạy qua luôn rồi.

- Sợ là hạ nhân bên phủ tướng quân lại quên không cho nó ăn, nên nó mới chạy qua bên này tìm đồ ăn, hay là chúng ta cho nó ăn một chút?

- Đừng, nếu nó biết bên này có đồ ăn, mỗi lần bị đói lại chạy sang đây, sẽ rất phiền toái, chúng ta đưa nó trở về, dặn người trong phủ tướng quân giám sát chặt chẽ một chút, lão phu nhân không chịu được miêu miêu cẩu cẩu.

Nghe thanh âm càng ngày càng xa, Thẩm Ngọc thở phào một hơi.

Cho đến lúc rời khỏi nơi ẩn nấp, Thẩm Ngọc vẫn không biết lúc nãy sau lưng nàng còn có người khác, mà người này đang ở trong góc tối âm thầm cười trộm.

Tâm Thẩm ái khanh thật lớn.

Thẩm Ngọc nhanh chóng tiến vào tịnh phòng. Cửa viện có hộ vệ canh gác, trước cửa tịnh phòng có hai nha hoàn đứng canh.

Nhưng lúc này hai nha hoàn này đang ôm tiểu miêu trả về phủ tướng quân, nên Phương Duệ có thể nghênh ngang đi vào tịnh phòng.

Thẩm Ngọc đang đeo ngọc bội, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái giống như có người đang quan sát nàng, nàng quay đầu lại phía sau rồi trợn to hai mắt.

Sau lưng là một người mặc y phục dạ hành, trên mặt đeo mặt nạ, trước mặt nạ còn có một lớp lụa màu đen.

(Yul: trời đất mang mặt nạ còn bịt mặt anh bệnh lắm luôn)

Hắc y nhân đứng cách nàng khoảng bốn thước, nhanh như chớp tiến về phía nàng.

Thẩm Ngọc lùi về sau hai bước, thấy mình sắp rơi vào trong bồn tắm, hắc y nhân đưa tay… đẩy nàng một cái!

“Bùm” một tiếng từng trận bọt nước bắn lên tung toé, khi Thẩm Ngọc thò đầu lên khỏi mặt nước, phần eo đã bị người ôm chặt từ phía sau phần cổ bị người bóp.

Hộ vệ nghe thấy tiếng động liền chạy tới gõ cửa:

- Công tử?

Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, bình phục tâm tình rồi đáp:

- Không có chuyện gì, sàn trơn nên ta không cẩn thận bị trượt chân, y phục bị ướt, ta thay y phục rồi sẽ ra ngoài, các ngươi lui xuống đi.

Vì âm thanh của Thẩm Ngọc quá mức trấn định, hộ vệ cũng không nghi ngờ, liền lui về vị trí cũ.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Thẩm Ngọc rất tỉnh táo, không hề giống như vừa nãy có chút sợ hãi khi nhìn thấy hắc y nhân.

Người ở phía sau Thẩm Ngọc trừ Phương Duệ suốt ngày hay lẻn ra lẻn vào thì còn ai vào đây.

Phương Duệ cố ý đè thấp thanh âm rồi khàn giọng nói:

- Tất nhiên là đêm khuya tương hội cùng mỹ nhân!

Giọng này là vào mấy năm trước Phương Duệ đi du sơn ngoạn thuỷ khắp thiên hạ đã học từ lão trượng khẩu kỹ bán nghệ.

Mặc kệ là tiếng trẻ con khóc nỉ non hay là thanh âm của nữ nhi, lão trượng đều có thể bắt chước y như đúc.

Phương Duệ học không được bao lâu nên không nói được như thế, nhưng kiến thức cơ bản về thay đổi thanh âm thì hắn vẫn làm được.

Cho nên hắn mới dám lẻn vào và xuất hiện trước mặt Thẩm Ngọc.

Kiếp trước hắn vẫn luôn âm thầm rình trộm, chẳng khác gì ôm cây đợi thỏ mà con thỏ này vĩnh viễn không tới.

Kiếp này, Phương Duệ muốn đổi phương pháp khác chính là tự giăng lưới bắt thỏ.

- Làm càn, ta đường đường là công tử Thái Bảo Phủ, sao có thể để ngươi nhục nhã.

Vẻ mặt Thẩm Ngọc ẩn lộ tức giận.

Phương Duệ dựa gần vào cổ Thẩm Ngọc rồi làm càn dùng sức hít một hơi:

- Thật thơm!!

- Ngươi!

Trong mắt Thẩm Ngọc xuất hiện hoảng loạn, mặc dù tiết mục đùa giỡn này nàng chưa từng trải nghiệm.

Nhưng đây rõ ràng là tiết mục của đăng đồ tử dùng để đùa giỡn nữ nhi nhà lành.

- Quả thật giống như trong tưởng tượng người thơm, eo nhỏ.

Khoé miệng Phương Duệ nhịn không được mà cong lên, trong lòng hắn kích động vô cùng.

Cả hai kiếp, cuối cùng hắn cũng có thể ôm được mỹ nhân.

Nếu vẫn giống như kiếp trước dùng phương pháp rình coi, cái gì cũng không dám làm vậy sao có thể sờ được eo nhỏ của Thẩm Ngọc.

- Rốt cục ngươi muốn cái gì?

Người phía sau làm càn khiến Thẩm Ngọc bất an, nhưng nàng vẫn giả bộ lạnh nhạt.

Hắn muốn cái gì? Cái này còn phải hỏi sao?

Đương nhiên là muốn Thẩm Ngọc!

- Ta đến đây, là muốn nói cho ngươi biết, ta biết rõ bí mật của ngươi.

Đôi mắt Thẩm Ngọc ẩn hiện kinh ngạc, nhưng liền bình ổn:

- Ta không hiểu ngươi nói cái gì.

- Là ngươi không hiểu hay giả bộ không hiểu, trong lòng ngươi biết rõ, có phải hay không, Thẩm tiểu thư!

Nghe ba chữ “Thẩm tiểu thư” toàn thân Thẩm Ngọc cứng đờ, cho dù trong nước vẫn ấm nhưng nàng lại cảm thấy thân thể mình như rơi xuống hầm băng.

Cố gắng trấn định, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước:

- Thái Bảo Phủ không có ai là Thẩm tiểu thư, nếu như ngươi nói lời này chỉ vì muốn cầu tài, ngươi chỉ cần thả ta, ta hứa sẽ cho người vàng bạc tài bảo.

Phương Duệ cố ý lộ ra tiếng cười khàn khàn:

- Ta chỉ sợ mình không có phúc hưởng, dù sao chút tài lộc này cũng chỉ là vật ngoài thân, sao có thể hấp dẫn bằng tiểu mỹ nhân, hay là đem ngươi tặng cho ta, thế nào?

- Vô liêm sỉ! Nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng như thế, ta sẽ kêu người đến đây, cùng lắm thì ngọc nát đá tan!

Nếu lắng nghe kĩ vẫn có thể nghe ra, trong giọng nói của Thẩm Ngọc có chút run rẩy.

Phương Duệ ngưng cười, hắn dùng lời lẽ doạ người:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ người trong thiên hạ này biết, Thái Thường Khanh( tên một chức quan) Thẩm Ngọc, Thẩm đại nhân lại là nữ nhân!

Cảm giác người trong lòng đang run rẩy, Phương Duệ có chút mềm lòng, nhưng càng mềm lòng thì phải càng cứng rắn.

Hiện tại không cần vũ lực để uy hiếp nên hắn cảm thấy tâm địa cứng một chút vẫn tốt hơn, một lần liền uy hiếp được, đỡ phải mất công đi uy hiếp nhiều lần.

- Nhưng nếu ngươi không sợ, hiện tại có thể kêu người đến đây, để toàn bộ người trong Thái Bảo Phủ chôn cùng ta, tính ra ta cũng không thiệt.

Người trong lòng không hề lên tiếng, hơn nữa Phương Duệ cũng biết Thẩm Ngọc không phải là người dễ dàng sụp đổ.

Lúc trước nàng chỉ là một người trói gà không chặt, lại còn là nữ phẫn nam trang.

Vậy mà nàng có thể triệu tập nhân sĩ võ lâm, không hề có liên quan đến triều đình, xông thẳng vào hoàng cung giải vây cho hắn, khi hắn đang bị thái hậu giam lỏng.

Rốt cuộc thân thể nho nhỏ này cất chứa bao nhiêu thứ này nọ? Phương Duệ không biết, hắn chỉ biết Thẩm Ngọc cực kỳ hấp dẫn hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn bị nàng hấp dẫn.

- Ngươi muốn cái gì?

Câu nói này của Thẩm Ngọc đặc biệt vô lực.

Thẩm Ngọc hiểu rõ nếu như nàng không thừa nhận nàng là nữ nhi, chẳng may chọc giận người phía sau khiến hắn trực tiếp cởi y phục của nàng để kiểm tra.

Nàng không phản bác được, cũng vô lực chống cự, dù sao thân thể nàng chính là chứng cớ tốt nhất.

Nàng không biết, hắn phát hiện thân phận nữ nhi của nàng từ lúc nào, nàng rõ ràng rất cẩn thận, nhưng vẫn bị bại lộ.

Thẩm lão thái gia thường khuyên bảo nhắc nhở nàng, trên người nàng gánh vác cả Thái Bảo Phủ.

Hơn một trăm sinh mệnh đều gánh vác trên vai nàng, mặc kệ như thế nào thì thân phận này cũng không thể bị vạch trần.

Cho dù hôm nay người này muốn toàn bộ của cải trong Thái Bảo Phủ thì nàng cũng chỉ có thể đưa hết cho hắn.

- Dù sao ngươi cũng không tin ta, thôi được, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể bố trí cạm bẫy, dẫn ta vào trong, chỉ cần ngươi nắm chắc tin tức này tuyệt đối không lộ ra ngoài vậy, thì cứ xuống tay với ta.

Phương Duệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua hàng nến trong phòng, hắn buông lỏng cổ tay, vung tia nước bay về phía ánh nến khiến một hàng ngọn nến bị dập tắt, toàn bộ gian phòng chìm trong bóng tối.

- Ta hứa với ngươi, nếu ngươi không bức ép ta, thì ta tuyệt đối không đem chuyện ngươi là thân nữ nhi nói ra ngoài.

Sau đó Phương Duệ buông eo Thẩm Ngọc ra và bước ra khỏi bồn nước.

Đến lúc Phương Duệ từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Thẩm Ngọc vẫn còn ở yên trong bồn.

Còn Phương Duệ khi đến sân hoang phế bên phủ tướng quân liền cúi đầu nhìn thoáng qua y phục ướt đẫm của mình, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng:

- Thẩm ái khanh, nếu trẫm không làm như vậy, thật không biết lúc nào mới có thể thân cận với ngươi!

Nước trong bồn hoàn toàn nguội lạnh, Thẩm Ngọc thở dài một hơi, đi ra ngoài, sau đó nhắm mắt khẽ nói:

- Vẫn bị phát hiện…

Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có chính Thẩm Ngọc mới có thể nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.