CHƯƠNG 55: NGẦM ĐỒNG Ý
CHƯƠNG 55: NGẦM ĐỒNG Ý
Trong mắt loé lên ánh sáng ngoan độc, không hề do dự, đưa tay bóp cò.
Viên đạn xâm nhập vào thân thể, đau đớn kịch liệt làm anh tỉnh táo trong nháy mắt.
Người kia không ngờ rằng Lưu Hoài Khang còn có thể ra tay độc ác với mình như vậy, vốn định chờ anh ngất xỉu sẽ tiến lên hành động.
Nhưng hẳn ta đã bỏ lỡ cơ hội, bên ngoài tìm đến tiếng còi cảnh sát.
Cửa biệt thự bị phá tan, hắn ta vội vàng rời khỏi phòng bếp chạy lên lầu hai, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, thừa dịp bóng tối mà trốn bên cạnh một gốc cây rậm rạp.
“Thất bại rồi.” Một lát sau, giọng nói yếu ớt khàn khàn như vịt vang lên trong bóng đêm.
Trần Nhạn dẫn theo người của cục cảnh sát xông vào biệt thự, nhanh chóng tìm thấy được Lưu Hoài Khang.
“Tổng giám đốc Lưu, cậu không sao chứ?”
Lưu Hoài Khang cũng không lo lắng vết thương trên người mình, giọng nói có chút vội vàng: “Mau đưa Khiết Ninh đến bệnh viện.”
Trần Nhạn nhìn thấy Khiết Ninh đang suy yếu trên mặt đất, vội vàng la to: “Nhanh lên, đưa cô ấy lên xe cứu thương.”
“Cảnh sát Trương, xin anh giữ kín bí mật chuyện ngày hôm nay, chuyện trong gia tộc, nếu như lộ ra ánh sáng sẽ thu hút chú ý của công chúng, tin đồn truyền xa cũng khó mà sửa lại được.”
Cảnh sát Trương hiểu rõ, gật đầu: “Trợ lý Trần, anh cứ yên tâm về chuyện này.”
Người của cục cảnh sát bắt đầu đầu thu thập chứng cứ trong biệt thự, mặc dù Lưu Hoài Khang tự bắn mình một phát súng, nhưng bị thương cũng không nặng.
Chỉ là thành phần bên trong bom khói mà người kia thả ra quả thật lợi hại, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Lưu Hoài Khang cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, vừa lên xe cứu thương liền ngất xỉu.
Trần Nhạn tai mắt lanh lẹ đỡ lấy anh: “Bác sĩ, ông mau nhìn vết thương của tổng giám đốc Lục.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn Lưu Hoài Khang, tiếp tục cầm máu cho Khiết Ninh: “Cậu ấy vẫn còn ổn, cậu không cần quá lo lắng đâu.”
Cái gì mà vẫn ổn chứ, đều đã té xỉu rồi.
Sắc mặt Trần Nhạn lạnh lùng, ai lại có gan lớn như vậy dám chạy đến Lê Viên ám sát tổng giám đốc Lục.
Đi theo bên người của anh nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên vượt tầm kiểm soát.
Tạm thời Trần Nhạn không có manh mối gì, chỉ có thể chờ người bên cục cảnh sát.
Đến bệnh viện, Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang đều được đưa vào phòng phẫu thuật, vết thương của bọn họ đều là do súng gây ra, cần phải phẫu thuật để gắp đạn ra.
“Không ổn rồi, bệnh nhân có nhóm máu hiếm?” Y tá làm kiểm tra máu cho Khiết Ninh: “Trong bệnh viện đã không còn lượng máu dự trữ nữa.”
Khiết Ninh mất máu quá nhiều, nhất định phải truyền máu, nếu không rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Anh nhanh chóng liên lạc với người nhà của người bị thương đi.”
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Trần Nhạn đi đâu để tìm được người có nhóm máu phù hợp.
Lúc này, Lưu Hoài Khang đã tỉnh dậy, Trần Nhạn nói tình hình của Khiết Ninh cho Lưu Hoài Khang nghe.
Vết thương của anh không nặng, chỉ cần gắp viên đạn ra, băng bó miệng vết thương lại là được rồi.
Nhóm máu của Khiết Ninh là nhóm máu hiếm, rất khó tìm được người hiến máu, cách nhanh nhất bây giờ là tìm Cố Thi Anh.
Mày nhăn lại, Lưu Hoài Khang cũng không để cho Trần Nhạn liên hệ với cô ta.
Chợt nhớ đến Khiết Thành là em trai ruột của Khiết Ninh, nói không chừng là có nhóm máu giống nhau.
“Trần Nhạn, gọi điện thoại cho Khiết Thành, để cậu ta lập tức đến bệnh viện.”
“Vâng, tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Đang ngồi học trong lớp, Khiết Thành nghiêm túc nghe giảng bài, nhìn thấy một số điện thoại lạ, cũng không để ý đến.
Ai ngờ điện thoại cứ một mực vang lên, muốn không để ý cũng không được.
Cậu chỉ có thể cúi người, lén lút nghe điện thoại: “A lô, xin chào, là ai vậy?”
Trần Nhạn nói ngắn gọn nhanh chóng: “Khiết Thành, chị của cậu đang ở bệnh viện Thiên Cẩm, cậu đến đây ngay lập tức đi.”
“Phải nhanh chóng.” Nói xong, Trần Nhạn cúp điện thoại, lập tức tìm những người khác hỗ trợ, hi vọng có thể nhanh chóng tìm được một người hiến máu khác.
Khiết Thành không hiểu cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cảm thấy đây có thể là cuộc gọi lừa gạt.
Nhưng trong lòng mơ hồ lại có cảm giác xấu, liền gọi điện thoại cho Khiết Ninh, cô cũng không có nhận.
“Có chuyện gì xảy ra vậy chứ?” Cậu lẩm bẩm nhíu mày, liên tục gọi bốn lần, vẫn không có ai bắt máy.
Lần này, Khiết Thành cảm thấy hoảng hốt, không hề do dự mà đứng dậy xông ra khỏi phòng học.
Cố Thi Anh sớm đã phát hiện được sự khác thường của Khiết Thành, cô gọi cậu: “Khiết Thành, cậu làm gì vậy, đi đâu vậy?”
Khiết Thành cũng không quay đầu lại.
Cố Thi Anh cũng không còn tâm tư học, ném sách giáo khoa, đuổi theo cậu.
“Khiết Thành, cậu đứng lại đó cho tớ, Khiết Thành.” Sau khi ra ngoài, Khiết Thành chặn một chiếc xe taxi chạy đến bệnh viện.
Cố Thi Anh tranh thủ thời gian lái xe đuổi theo, hai người một trước một sau, chỉ mất mấy phút đã chạy tới bệnh viện.
Khiết Thành lập tức gọi điện thoại cho Trần Nhạn: “Chị của tôi ở đâu? Tôi đến bệnh viện rồi.”
“Khiết Thành!” Cố Thi Anh đuổi theo, đánh vào bả vai của cậu một cái rồi nói: “Cậu chạy cái gì chứ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Khiết Thành cũng không có tâm trạng giải thích, nhìn quanh bốn phía.
Trần Nhạn bước ra từ một lối đi nhỏ, vừa nhìn thấy Cố Thi Anh, lông mày anh ta nhíu chặt lại, kiên quyết không thể để cô ta biết có chuyện gì xảy ra.
Vốn còn đang muốn tìm cớ, ai ngờ sau khi anh ta bước đến, Cố Thi Anh lại giả bộ như không biết anh ta: “Người này là ai vậy?”
Khiết Thành lắc đầu, nhưng nhìn ra người báo cho cậu biết Khiết Ninh xảy ra chuyện chính là anh ta: “Chị của tôi đâu?”
Khiết Thành lộ ra vẻ bình tĩnh: “Cô Khiết xảy ra tai nạn xe, tôi đi ngang qua vừa lúc gặp phải. Bác sĩ nói mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu, nhưng nhóm máu của cô ấy là máu hiếm, cho nên tôi chỉ có thể liên lạc với cậu.”
“Được, vậy thì lấy máu của tôi đi.” Khiết Thành không Chút do dự vén tay áo lên.
Trần Nhạn ngăn cậu lại, giải thích: “Cậu phải đi làm kiểm tra nhóm máu với y tá trước.”
Thấy Khiết Thành lo lắng cho chị của cậu như vậy, Cố Thi Anh không khỏi hỏi: “Nhóm máu của chị cậu là nhóm máu gì?”
Y tá ở bên cạnh mở miệng trước: “Nhóm máu RH âm tính.”
Ánh mắt của Cố Thi Anh lập tức sáng rỡ, cô còn đang suy nghĩ làm sao để tăng thêm tình cảm với Khiết Thành, một cơ hội tốt như vậy lại bày ra trước mắt: “Máu của tôi chính là nhóm máu này.”
“Thật hả.” Khiết Thành vui mừng nắm chặt bả vai của cô ta.
Cố Thi Anh khẳng định gật đầu: “Lấy máu của tôi đi.”
Biết tình trạng cơ thể của Cố Thi Anh, Trần Nhạn nháy mắt ra hiệu muốn ngăn cản cô ta, lại bị cô ta trừng mắt hung dữ.
Không đợi anh ta kịp phản ứng ảnh, cô ta liền dắt Khiết Thành đi theo y tá.
Trần Nhạn vội vàng đến báo cáo tình hình với Lưu Hoài Khang.
“Cô Cố nhất định phải đi hiến máu.” Trần Nhạn biểu thị rằng mình đã cố hết sức rồi.
Trần Nhạn còn tưởng rằng hai sẽ đau lòng, kết quả Anh cũng chẳng hề nói gì.
Trong phòng hiến máu, sắc mặt Cố Thi Anh nhăn nhó, cô là người tùy hứng, tính tình cũng không yếu đuối, nhưng sợ nhất là đau đớn.
Khiết Thành thấy có lỗi đứng ở một bên, tùy ý để cô ta nắm lấy cánh tay: “Thi Anh, lần này thật sự cảm ơn cậu.”
Cố Thi Anh nháy mắt mấy cái: “Nếu như cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, vậy đồng ý hẹn hò với tớ đi.”
Sắc mặt Khiết Thành đỏ ửng, sau một lúc lâu, giống như đã rất quyết tâm, chậm chạp gật đầu.
Trong mắt lóe lên ánh sáng thành công, Cố Thi Anh thật sự muốn cảm ơn chị gái còn chưa hề gặp mặt này.
Sau khi được truyền máu, sắc mặt Khiết Ninh đã tốt hơn nhiều.
Thân thể của Cố Thi Anh vốn không giống người thường, hiến máu xong nên nằm trong một phòng khác để nghỉ ngơi, lúc đầu còn muốn cùng Khiết Thành đi thăm chị của cậu, nào biết Trương Bội Bình cứ gọi điện thoại thúc giục cô về nhà, giống như có chuyện gì quan trọng lắm.
“Biết rồi biết rồi, bây giờ con về đây.” Mấy ngày nay cô lén lút đi cùng với Khiết Thành, nếu như bị mẹ cô phát hiện ra cái gì, như vậy rất khó xử lý, Cố Thi Anh cho rằng cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời một chút mới tốt.
Lúc đi ra cửa, đụng phải Trần Nhạn đang tìm Khiết Thành.
Lúc hai người thoáng gặp nhau, cô ta hơi ngừng bước chân, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh không được nói chuyện này với anh Hoài Khang và người nhà của tôi.”
Trần Nhạn lườm cô một cái, còn cần phải nói à, tổng giám đốc Lục đã biết rồi, mà còn âm thầm đồng ý nữa kìa.
Trong phòng bệnh, Lưu Hoài Khang yên tĩnh ngồi bên giường, Khiết Ninh vẫn còn chưa tỉnh.
Đây là lần thứ ba cô vào bệnh viện trong tháng này.
Nhìn gương mặt tái nhợt như cũ, trong lòng anh không hiểu sao lại hơi đau đớn.
Trước mắt lại xuất hiện bộ dáng cô không màng nguy hiểm mà che chở trước người mình, trái tim cứng rắn như bức tường dường như xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu.
“Tổng giám đốc Lục, bên phía cảnh sát gửi tin tức tới.” Trần Nhạn đẩy cửa đi vào.
Lưu Hoài Khang thu vẻ mặt lúc nãy lại, xoay người ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
“Ám sát cậu chính là một tội phạm giết người đang lẩn trốn, tên là La Thông.”
Ánh mắt anh chợt lóe, khóe miệng Lưu Hoài Khang lạnh lùng câu lên: “Tôi biết rồi.”
Nhanh như vậy, đã có người không an phận mà ra tay?