Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 85




Tốc độ xe nhanh như bay, chỉ thấy một chiếc xe đua màu xám bạc lao vút trên đường cao tốc.

Phía sau cảnh sát giao thông nhìn ra đó là xe của tổng thống. liếc nhìn lẫn nhau một chút."Muốn theo hay không?"

"Tổng Thống tiên sinh hẳn là có việc gấp, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ tri pháp phạm pháp."

"Ừm, cũng đúng. Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì."

Một giờ hành trình, cứ thế mà bị quản gia đi thành nửa giờ.

Xe còn chưa có dừng hẳn, đã thấy tổng thống mở cửa nhảy xuống. Nhìn một trận kinh hồn bạt vía, nhanh chóng tắt máy xe, theo sát phía sau.

Cận Tư Hàn cước bộ vội vàng, ba bước thành hai bước chạy lên lầu.

"Phanh..." trực tiếp mở cửa phòng."Kha Trạch Vũ, cô ấy đâu? Người đâu?" Ngắm nhìn bốn phía, không có phát hiện bóng dáng cô gái đáng chết kia.

Trên sàn nhìn thấy máu tươi ghê người, để hô hấp anh có chút ngạt thở.

Điên cuồng tìm kiếm trong phòng.

Gò má Kha Trạch Vũ tròn phúng phính, trắng hồng, bé không sợ trời không sợ đất.

Sợ nhất cũng là cậu tổng thống này, bờ môi đóng đóng mở mở mấy lần không biết làm sao mở miệng.

"Nói, cô ta ở đâu?" cô gái đáng chết, đau nhức như thế còn có thể giày vò.

"Cậu, bình tĩnh trước, bình tĩnh, nghe cháu nói." Có trời mới biết, bây giờ nét mặt cậu rõ ràng nói cho mình biết là muốn bóp chết mình, cũng không giải hận.

Cận Tư Hàn không thấy được người, mắt đen càng âm trầm, khí tức bức người, trong lúc vô hình để bọn họ cảm giác hít thở không thông.

"Nói! Cô ta ở đâu?"

"Cô... Cô ta ở phòng vệ sinh?" Tay nhanh chóng chỉ, rất sợ mình chậm một giây, sẽ bị anh dọa chết.

Nhanh chóng quay người, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

An Chỉ Manh vừa thay xong y phục, kéo lên quần lót, váy vừa buông xuống, liền phát hiện cửa bị mở ra rồi.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt mặt chi chít mẩn sởi, mặc quần áo bệnh nhân, có chút mờ mịt. "chào anh, anh là?"

Cận Tư Hàn khẩn trương đem cô dò xét cẩn thận toàn bộ, thấy cô ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, không có như tiểu tử thúi nói đau lăn lộn ở trên mặt đất.

Trên thân càng không có vết máu, mắt đen nguy hiểm liếc một chút sau lưng Kha Trạch Vũ.

Kha Trạch Vũ rất sợ mình bị chết oan, nhanh chóng nói: " cậu Tổng thống, vừa rồi cô ta đau lăn lộn ở trên mặt đất. cậu nhìn, ở trên mặt đất còn có máu! cháu thật không có lừa cậu đâu." Bé sắp khóc, bị ánh mắt sắc bén của cậu làm hoảng sợ sắp khóc rồi.

bé chỉ là đứa bé tám tuổi, nên phạt! Có thể cho bé một chút xíu yêu hay không!

"Tổng thống! Cậu?"

" máu ở trên mặt đất là của cô chảy ra sao?" Hai người trăm miệng một lời.

An Chỉ Manh nhìn trái nhìn phải, đều không nhìn ra anh là tổng thống yêu nghiệt đến người thần đều phẫn nộ, tuấn mỹ phi phàm, bên trong trầm ổn mang theo sắc bén khí phách.

tổng thống này mụn sởi đầy người, tay lộ ra bên ngoài quần áo bệnh nhân cũng là đầy mụn sởi.

Nhưng nhìn sau lưng quản gia và Kha Trạch Vũ, bọn họ khẳng định sẽ không nhận lầm người.

"anh thật sự là tổng thống sao?"

"máu ở trên mặt đất là của cô chảy ra sao?"

"Trả lời tôi!" Cái cô gái này không thương tiếc thân thể chính mình, trực tiếp kéo tay của cô qua.

Hai người trốn vào phòng vệ sinh, trong nháy mắt cửa bị đóng lại.

Cận Tư Hàn trực tiếp cởi quần áo của cô, không để cho cô nghi ngờ cường ngạnh xem xét thân thể của cô.

Không có vết thương? Mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm quần lót, thấy quần lót thêm một miếng nhỏ xíu màu trắng, nghi hoặc hỏi: "Đó là cái gì?"

An Chỉ Manh sắc mặt ửng hồng, đối mặt một người nghiêm túc chỉ cặp mông cô hỏi cô dán bên trên chính là cái gì!

Cô nên trả lời như thế nào!

Cận Tư Hàn thấy cô không trả lời, mắt đen nhìn chằm chằm, đến tột cùng rất có ý xé nát ra xem xét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.