Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 77




. Chương 78: vì cô, tôi nguyện ý

Nhanh chóng thối lui ra khỏi đại sảnh, đi vào nơi hẻo lánh lo lắng gọi điện thoại."Tống tiên sinh, ngài mau chạy tới đi! Tổng Thống tiên sinh, sắp gặp chuyện rồi. Đúng, tranh thủ thời gian phái xe cứu hộ tới. Mau tới! còn không đến, xảy ra đại sự rồi."

Cúp máy điện thoại, lòng nóng như lửa đốt đi đến đại sảnh.

Chỉ thấy Tổng Thống tiên sinh đã ăn xong tất cả hải sản, thấy người hầu còn bưng hải sản đi lên cho An tiểu thư, ông bị dọa đến giật mình một cái.

Làm cho các cô tranh thủ thời gian bưng cái khác đi lên, nhìn thấy Tổng Thống tiên sinh màu da lúa mì đã bắt đầu trở nên trắng xanh.

Đáy lòng của ông thêm gấp! ánh mắt nhìn về phía An Chỉ Manh càng không hài lòng.

An Chỉ Manh bĩu môi, chẳng phải ăn hải sản của anh sao? đau lòng tiếc tiền như vậy sao? Không ăn thì không ăn thôi!

Bĩu môi, nhún vai, chạy lên lầu.

Nếu như cô quay người, sẽ nhìn thấy anh môi mỏng sưng đỏ, sắc mặt trắng xanh.

Nhưng lúc này, cô nhìn anh một chút đều cảm giác buồn nôn, tự nhiên sẽ không nhìn thêm một chút.

Cận Tư Hàn nhìn bóng lưng cô rời đi, một dây thần kinh ráng chống đỡ sau cùng, thư giãn xuống.

Cả người lập tức gục ở trên bàn, quản gia nhanh chóng nâng lên."Tổng Thống tiên sinh, ngài biết rất rõ ràng buổi sáng ngài ăn hải sản sẽ phát bệnh, ngài..."

"Tôi không ăn, cô ta sẽ ăn, tôi không thể để cho cô có việc." lời nói trong veo mà lạnh lùng như một người khác, băng lãnh mà cứng nhắc.

Nhưng lại lộ ra yêu thương sâu sắc, cùng quyến luyến thật sâu.

Quản gia thở dài một hơi thật sâu."Tổng Thống tiên sinh, ngài cố chống đỡ. Tống Y sinh và xe cứu hộ tới ngay lập tức rồi."

"Ừm!" Nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt trên lầu, thanh âm suy yếu."Đừng... Cho cô biết, nói tôi đi công tác rồi."

Quản gia bất đắc dĩ trả lời. "Được."

"Giúp tôi chiếu cố tốt cho cô ta, đừng để cô ta uống đồ uống lạnh, đừng để cô ta ăn đồ ăn vặt bỏ đi, đừng để buổi sáng cô ta ăn hải sản. Nếu như cô ta không ăn cơm, gọi điện thoại nói cho tôi."

Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi môi sưng thành miếng lạp xưởng. gương mặt anh tuấn yêu nghiệt, trở nên vô cùng thê thảm.

Quản gia đau lòng nhìn Tổng Thống tiên sinh suy yếu trước mắt, đến giờ này phút này, bên trong đầu tất cả đều nghĩ cho An tiểu thư.

Trái lại An tiểu thư, ngoại trừ vẫn muốn bỏ trốn, một mực làm tổng thống tức giận, một mực gây chuyện.

Cô có điểm nào quan tâm tới Tổng Thống tiên sinh, có một lần đem tâm đặt ở trên ngườiTổng Thống tiên sinh rồi hả?

"Tổng Thống tiên sinh, An tiểu thư đáng giá để ngài đối với cô như thế sao?" hai mắt đục ngầu, hiện ra nồng đậm nghi hoặc.

trong mắt Cận Tư Hàn có nồng đậm lo lắng, loại chỉ cần nhớ tới cô sẽ cảm thấy rất yên tâm, chỉ có cô có thể cho chính mình.

"Cái này tất cả mọi chuyện trên thế giới vốn không có đáng giá hay không, chỉ là có nguyện ý hay không. Vì cô ta, tôi nguyện ý." Nhếch miệng nở nụ cười suy yếu.

Quản gia thở dài một hơi, ông có chút hoài niệm Tổng Thống tiên sinh Vô Tình trước kia rồi.

Tối thiểu nhất khi đó, anh sẽ không vì cô ta có khả năng xảy ra vấn đề, mà để chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Theo sau lưng bảo vệ, đỡ lấy anh rời khỏi đại sảnh.

Đi ra tòa thành, vừa tới bãi đỗ xe, đã nhìn thấy Tống Húc từ bên trong xe đi ra tới.

"Chà chà! Tôi nói anh, muốn chết cũng không cần như vậy! Cũng không phải không biết chính mình thân thể có bệnh, còn không cẩn thận như vậy. Chậc chậc, đây cũng không phải phong cách của anh."

Miệng trào phúng, tay chân lại nhanh chóng đem anh bỏ vào trong xe.

Người chợt lóe lên, thần tốc đi ô-tô rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.