Đôi mắt sáng lên, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, vô cùng sùng bái nhìn anh."Tổng thống đại nhân..." Âm thanh nũng nịu kéo dài.
Anh cầm cái xiên tay một hồi, lạnh nhạt liếc quản gia.
Quản gia run một cái, sững người mất nửa nhịp. Ông không có làm gì sai a? Làm sao Tổng Thống tiên sinh lại mang bộ mặt như muốn giết ông vậy?
An Chỉ Manh mới không nhìn thấy bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, chỉ nhìn người làm đang bày đồ ăn ra.
Cô không ngừng cố gắng, thanh âm càng thêm nũng nịu, kéo dài khiến cho người ta tê tê dại dại."Tổng Thống tiên sinh..."
Cận Tư Hàn nhìn về phía quản gia, ánh mắt băng lãnh thấu xương.
Quản gia run một cái, nhìn về phía An tiểu thư, lúc này mới hiểu ý tứ qua ánh mắt tổng thống.
Thì ra, Tổng Thống tiên sinh đang ghen...
Yên lặng lui xuống, ông cảm giác mình thật là vô tội...
An Chỉ Manh mắt nhìn quản gia đã rời đi, không ngừng cố gắng nịnh nọt: "Tổng thống - đại nhân... Được đi mà~~ "
"Được đi mà••• "
"Được đi mà
~" Âm thanh càng thêm nhu hòa, khiến chân tay mềm nhũn.
Cận Tư Hàn tối sầm mắt, nhìn cô, ánh mắt mang theo lửa nóng.
Không biết đứa trẻ này là vô tình hay đã biết mà vẫn cố ý bày ra bộ dạng khiến người ta muốn phạm tôi.
Nhìn mắt to tròn chớp động của cô, anh đành đè xuống tà hỏa của bản thân.
Anh không muốn hù cô sợ chạy. Cô quá nhỏ nhắn xinh xắn rồi.
Âm thanh lạnh lùng mang theo bất đắc dĩ."Ăn cơm."
"Không muốn, muốn ăn cơm thì đáp ứng tôi trước. "
"Ăn cơm trước."
"Đáp ứng tôi trước, tôi liền ăn cơm, nếu không..."
"Ăn cơm, không ăn liền rút đi. Buổi tối không cho ăn bất cứ điểm tâm ngọt nào nữa. " Anh dung túng cô, nhưng cũng sẽ không dung túng cách làm trẻ con của cô.
Vì uy hiếp người khác mà tổn thương thân thể của mình là điều duy nhất anh không thể chịu đựng.
"Hừ..." Người này quả nhiên không có tình thú.
Tức giận bất bình cầm dao nĩa, cố ý làm cho kẽo kẹt rung động, để phát tiết chính mình bất bình.
Trong miệng đã ăn một miếng, vừa thấy anh, lại hung hăng cắn.
Cận Tư Hàn từ đầu tới đuôi đều không ngẩng đầu nhìn cô một chút, nhưng lại có thể cảm giác được hành vi của cô đáng yêu đến ngây thơ.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí quỷ dị.
Cận Tư Hàn ăn xong, lau khóe miệng, liền đứng dậy đi lên lầu.
An Chỉ Manh nhanh chóng lay hai cái, theo sát phía sau."Tổng thống đại nhân, tôi ăn xong rồi."
"Ừm."
"Tôi đã ăn xong, đã ăn xong, ăn xong rồi..." Cô không ngừng lặp lại, nhắc nhở anh đã hoàn thành xong bữa tối rồi.
Nghe thanh âm cô gái không ngừng lải nhải bên tai, Cận Tư Hàn mở cửa phòng, không nhìn cô gái sau lưng lấy một cái.
Thấy anh không thèm quan tâm mình, An Chỉ Manh cũng không từ bỏ nhắc nhở."Tôi đã ăn xong, tôi đã ăn xong, anh đã nói ăn xong sẽ cho tôi câu trả lời."
Thấy anh lại gần, tay cởi quần áo cô bỗng nhiên che hai mắt hét lớn: "Anh lưu manh, anh dám cởi đồ trước mặt tôi."
"Đây là phòng tôi, tắm rửa không cởi đồ, chẳng lẽ vẫn mặc đồ đi tắm à?" Chậm rãi cởi từng nút cúc áo, nhìn cô đang len lén ngắm nghía thân thể anh qua các khe cúc hở.
Cận Tư Hàn nhếch miệng lên tà mị: "Thích à?"
Cơ bụng sáu múi cường tráng màu lúa mì, xương quai xanh khêu gợi, đôi chssn thon dài.
Bỗng nhiên An Chỉ Manh nuốt nước miếng một cái, gương mặt đỏ như thiêu như đốt.
Cô nhanh chóng xoay người."Mai tôi sẽ hỏi anh câu trả lời."
Nhìn theo cô gái đang chạy trối triết, cười khẽ một tiếng. Cô rất dễ mắc cỡ, nếu đợi cô chủ động đâm đầu vào ngực mình, đoán chừng Hoàng Hoa Thái đều nguội hết mất.
Lúc đó, hẳn anh đã lừa cô lên giường, ăn xong chùi mép, để cô sinh con cho mình rồi.
Mắt đen lóe lên, khóe môi câu lên nụ cười gian tà.