Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 45




Nhưng trải qua miệng anh vừa nói không biết dỗ người, thêm nữa mặt mày nghiêm túc.

Bất luận kẻ nào đều sẽ không cảm thấy đó là một câu hứa hẹn, sẽ làm cho cô gái cảm thấy đó là một cách biến thành vũ nhục.

An Chỉ Manh không muốn lại nhìn anh thêm một chút."Không có việc, anh đi đi thôi! bữa tiệc lớn của anh, tôi ăn không nổi."

"Ừm, vậy cô nghỉ ngơi trước." Lui xuống đóng cửa phòng, trực tiếp đi đến cuối hành lang.

Một chân đá văng cửa phòng, dọa đến Tống Húc bên trong giật mình một cái đứng lên.

Thấy người tới là Cận Tư Hàn, liên tiếp lui về phía sau. "này, anh không đến mức đi! Tôi đùa giỡn với cô vài câu, anh liền muốn giết người diệt khẩu a!"

Thấy anh ngồi trên ghế dựa, anh nhanh chóng vọt đến cạnh cửa.

Để phòng anh tùy thời hành động bạo lực, tự mình trốn trước tiên.

Nhưng anh vào phòng hồi lâu chỉ thấy anh ngồi trên ghế dựa, giống như đang trầm tư...

Nghi hoặc không hiểu đi lên trước một chút. "này, anh có chuyện răn dạy, muốn đánh nhau hãy mau, đừng dọa tôi, được không?" Từ nhỏ cho đến lớn, anh ở nơi đó đã ăn bao nhiêu thua thiệt, chịu đánh ít nhiều lớn lên.

Anh đã quen thuộc, tập thành quán tính sợ hắn. Đồ phá hoại!

"này, anh nói một câu đi! Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi!" Không phải là đùa giỡn hai câu, đến mức mà!

"anh nói coi, con gái thích gì?"

Tống Húc: "..." Ngơ ngác nhìn anh, biểu lộ cứng ngắc."anh - nói cái gì?"

Cận Tư Hàn đứng dậy, coi như không có anh tồn tại, trực tiếp rời đi.

"Ha ha ha ha..." Tổng Thống tiên sinh kiêu ngạo cao cao tại thượng, thế mà lại mời mình dạy.

Tha cho anh đang cười, anh lớn như vậy đây là lần thứ nhất có thể cười hắn."Ha ha ha..."

Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười phách lối, mày kiếm hơi nhíu.

Toàn thân tán phát khí thế càng lạnh lẽo, áp suất thấp để cho bảo vệ đi theo càng phải cẩn thận.

Đi đến cửa phòng của cô, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã.

"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn kem, trời rất nóng, không cho người ta mở điều hòa còn không cho người ta ăn kem sao? Muốn nóng chết người a!"

Anh cất bước đi vào, trực tiếp cứng rắn mở miệng."Không cho phép ăn."

"anh dựa vào cái gì quản tôi." Trời rất nóng không cho tôi mở điều hòa, còn không cho tôi uống nước đá, quá đáng hơn là để cho cô ăn - đồ ăn nóng -

Còn nhất định phải ăn nhân lúc còn nóng...

"Dựa vào cô là vị hôn thê của tôi."

"Tôi còn chưa phải vị hôn thê của anh, tôi cũng không muốn là vị hôn thê của anh, anh nằm mơ đi thôi!" người đàn ông đáng chết, chính mình bị treo nước nằm ở bệnh viện, vẫn còn không có lương tâm như thế.

Cận Tư Hàn cầm cháo nóng trong tay quản gia, thân thể cao lớn trực tiếp ngồi ở bên cạnh.

Mặt anh tuấn lạnh băng."Ăn."

"Không ăn." Quay đầu đi, lười nhác lại nhìn anh một chút.

"Ăn."

"Sẽ không ăn, sẽ không ăn, có bản lĩnh anh miệng đối miệng đút tôi ăn đi!" mày liễu chau lên, khiêu khích nhìn anh.

Mắt đen trầm tư một lát, cái chén trong tay thả trên bàn. Cánh tay dài chụp tới, trực tiếp đem cô gái đùa nghịch vô lại trên giường bệnh ôm vào trong lòng.

"này, anh muốn làm gì!" Lúc này, cô có loại ảo giác nguy hiểm.

"Như cô mong muốn." Cầm lấy cái muỗng múc một muỗng cháo ngậm trong miệng, ngón tay thon dài hữu lực dời qua đầu cô không ngừng giãy dụa.

An Chỉ Manh rối loạn nhìn gương mặt anh tuấn gần kề, da anh hoàn mỹ màu lúa mì, gương mặt anh tuấn trở nên yêu nghiệt càng thêm có mị lực.

Đôimắt đen kịt thâm thúy, giống như vực sâu đen tối, liếc mắt một chút liền trầm luân ở trong đó.

Cô thậm chí có thể cảm giác được sóng mũi cao của anh, đã dán trên gương mặt của mình.

"Cái kia... Tôi là đùa giỡn, tôi tự mình uống, tôi tự mình uống... Thật..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.