(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Trong tim em đều tràn đầy Cận Tư Hàn, em sẽ không bỏ qua bất kỳ lý do gì độc chiếm Cận Tư Hàn, nếu như anh thật thành người què, như vậy sẽ ít đi rất nhiều tình địch, em sẽ độc chiếm Cận Tư Hàn, ở trong tầm tay, âu da!"
Cô cười híp mắt, có chút đắc ý.
"Đần độn." Cận Tư Hàn cười, đúng vậy, cô là An Chỉ Manh.
Cô yêu anh như anh yêu cô, thâm trầm, khắc cốt.
bên ngoài phòng bệnh bởi vì tổng thống đến, lật trời.
"Oa, tôi nói cho chị nghe, tổng thống cũng ở phòng bệnh này! Siêu cấp đẹp trai!"
"Đúng đúng đúng, quả thực đẹp đến không thể tả!"
"Âu Âu Âu! em muốn sinh con cho anh!"
...
An Chỉ Manh vừa ra khỏi phòng bệnh nghe thấy mấy y tá đang hưng phấn nghị luận, quả nhiên, Cận Tư Hàn, cũng là có thể chiêu lạn đào hoa.
An Chỉ Manh lạnh lùng nhìn cô y tá hưng phấn, lập tức, điện thoại cho viện trưởng bệnh viện.
"Viện trưởng."
"cô là ai?"
"Tôi là An Chỉ Manh."
"vâng, An tiểu thư có dặn dò gì?"
"Đem giường bệnh của tôi chuyển đến trong phòng bệnh của Cận Tư Hàn, tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì, có biện pháp nào không, lúc trời tối tôi muốn nhìn thấy hiệu quả."
An Chỉ Manh cúp điện thoại, cười lạnh vài tiếng, sinh con sao? A a a a.
"Manh Manh?"
Cận Tư Hàn tỉnh lại liền thấy gian phòng của mình thêm một cái giường, An Chỉ Manh đang ngồi đó, nhe răng trợn mắt với anh.
"anh xem, em tới rồi."
An Chỉ Manh cười hì hì một tiếng, bổ nhào vào trong ngực anh.
"Manh Manh: " Cận Tư Hàn sờ mái tóc dài mềm mại của An Chỉ Manh, hơi nhíu lông mày, ánh mắt không tự chủ được dời xuống, rơi vào thương tổn trên đùi của mình không cách nào đứng thẳng, than thở một tiếng: "bây giờ anh thế này, nửa tàn phế, em có ghét bỏ không?"
An Chỉ Manh khó chịu cong miệng lên: " ghét bỏ? Làm sao lại ghét bỏ?"
Nói xong ôm lấy anh, chậm rãi xoay người, dựa đầu vào lồng ngực mạnh mẽ, kiên định lắc đầu, cười trêu ghẹo: "Như vậy thật tốt! không có người tranh cùng em rồi!"
Sờ lấy khuôn mặt non mềm trong ngực, trong lòng vạn phần nhu tình.
Có thể gặp em, thật sự là anh có phúc ba đời.
"Cốc cốc "
Hai người đang vuốt ve an ủi nhau, cô y tá nhỏ mặt ngượng ngùng đẩy xe hộ lý đi tới.
"Tổng thống đại nhân, ngài nên thay thuốc rồi."
Cô y tá nhỏ mặt đỏ hồng hồng, rón rén cầm thuốc đi tới.
"Ừm, đến đây, tôi giúp cô." An Chỉ Manh cười cười, bản thân tránh ra, tránh ra bên cạnh để cô y tá nhỏ thay thuốc.
tay cô y tá nhỏ tiếp xúc băng vải, trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng nhìn gương mặt tuấn tú của Cận Tư Hàn, nhất thời run tay, mặt đỏ như Tôm Hùm.
Đây chính là tổng thống đại nhân trong truyền thuyết, nghe nói lần này sở dĩ thụ thương cũng là bởi vì tại khu cứu nạn, trời ạ, lại phụ trách trai đẹp, sắp mê chết người rồi!
"Y tá, cô vẫn khỏe chứ?"
An Chỉ Manh luồn tay vào trong tóc Cận Tư Hàn, cẩn thận vuốt nhẹ, có chút bất mãn chu môi: " làm sao mặt hồng như vậy?"
Cận Tư Hàn nắm bàn tay nhỏ của cô, nhếch môi cười khẽ, không nói gì.
bộ dáng Manh Manh ăn dấm, đáng yêu chết rồi, để cho người ta nhịn không được muốn ăn tươi nuốt sống.
"A? Không có việc gì không có việc gì." Cô y tá nhỏ lúc này mới hồi hồn, áy náy cười cười với Cận Tư Hàn.
"Tốt rồi."
Cô y tá nhỏ thu thập xong tâm tư, rất mau làm xong việc rồi.
Trước khi đi thu những hộp thuốc này, Nhìn thấy dáng vẻ Cận Tư Hàn cùng An Chỉ Manh anh anh em em, không nhẫn được vẫn lên tiếng nhắc nhở: "cái kia, mấy ngày nay thụ thương, phải tránh chuyện phòng the khục khục..."
Lời vừa nói ra, lập tức An Chỉ Manh đỏ mặt, thoáng nhìn Cận Tư Hàn cười rạng rỡ, không khỏi hung ác vặn cánh tay người này một cái.
"đau...." Cận Tư Hàn hít một hơi khí lạnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");