(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); An Chỉ Manh thấy anh vừa nói như vậy, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất là khi cô lơ đãng nhìn đến thời khắc này trên màn hình truyền hình ảnh vẫn còn quay lại chuyện xảy ra ngày đó, càng ngượng ngùng.
"Ngày đó thật ra thì cũng không có gì, bất quá là bởi vì lúc ấy khẩn cấp, dồn ép ra. Thật ra thì em cũng không làm cái gì, truyền thông đều là bởi vì thân phận của em phóng đại thôi."
Cận Tư Hàn cũng không cảm thấy cô bị ép ra, tại chỗ nhiều người như vậy, chỉ có cô lâm nguy không loạn. Thậm chí, cuối cùng cô lại không để ý an nguy mình, liều chết cứu đứa bé kia, còn nói mình không làm gì?
Đó là một màn có bao nhiêu kinh tâm động phách (rung động lòng người), chẳng qua là nhớ lại, cũng khó tránh khỏi để cho lòng người vẫn còn sợ hãi.
Anh không dám đi tưởng tượng, nếu như lúc ấy cô xảy ra điều gì bất ngờ, muốn mình sống một mình như thế nào?
"Bọn họ không phải phóng đại, bọn họ nói là thật, lần này em quá tuyệt vời, bất quá, cũng quá kinh tâm động phách."
Cận Tư Hàn vừa nói, tay từ từ mơn trớn gương mặt thon gầy An Chỉ Manh, xương quai xanh lõm xuống, có thể tưởng tượng, cô gần đây quá có bao nhiêu không tốt.
Anh vào ở bệnh viện ngày thứ nhất là tỉnh lại, so với An Chỉ Manh tỉnh lại phải sớm hơn một ngày.
Bất quá bởi vì thân thể mình quá yếu ớt, không thể tùy ý xuống giường đi đi lại lại, anh không thể đi qua nhìn cô.
Nhưng tin tức An Chỉ Manh bên kia anh vẫn rõ ràng, anh đã sớm cho người hai mươi bốn giờ chờ đợi ở bên kia, tùy thời có người cùng anh báo cáo tình huống cô.
Lúc cô hôn mê bất tỉnh, anh cảm thấy trái tim vô cùng đau khổ, anh không thể chợp mắt, mỗi ngày đều vô cùng sốt ruột bất an.
Bác sĩ cũng bị anh vặn hỏi thật nhiều lần, mặc dù mỗi lần câu trả lời cho anh đều là: An tiểu thư là tạm thời hôn mê, thân thể không có gì đáng ngại. Anh vẫn lo lắng.
Bất quá cũng may, cô rốt cục thì tỉnh lại, mới vừa nhận được tin, anh cao hứng tột đỉnh, có cái gì so với chuyện biết được người phụ nữ mình yêu mến bình yên vô sự càng làm cho anh cảm thấy cao hứng?
An Chỉ Manh sẽ sang đây xem anh, thật ra thì cũng ở trong dự liệu của anh, cho nên anh cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ.
chuyện liên quan tới ngày đó đã được báo cáo, trước anh không chỉ một lần xem qua, từ đầu chí cuối cũng không có bỏ qua một chi tiết, nhìn cô gái nhỏ trên màn hình kiên cường không sợ, trong lòng yêu thương cùng cao hứng không nói được.
An Chỉ Manh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bọn họ cũng sẽ thật tốt sống sót.
Cận Tư Hàn, ở đáy lòng cô mặc niệm tên anh.
Anh khỏe, cảm ơn sống lại, em yêu anh, em biết em muốn anh còn sống.
Muốn chúng ta còn sống thật tốt.
Cận Tư Hàn bên cạnh tất nhiên không biết ý niệm trong lòng An Chỉ Manh. Nhưng càng ngày càng yêu thương cô tháo xuống ngụy trang.
Cảm nhận được thân thể cô khẽ run, Cận Tư Hàn đau lòng ôm sát vai cô.
Đáy lòng vừa vì cô gái nhỏ kiêu ngạo, lại vô cùng đau lòng.
Cúi đầu hôn trán cô, ở bên tai của cô nỉ non, "Anh yêu em."
An Chỉ Manh có chút sững sờ, anh mới vừa nói cái gì?
An Chỉ Manh có chút luống cuống nhìn dung nhan yêu nghiệt trước mắt, siết chặt áo của anh, vẫn là dung nhan lạnh lùng, nhưng mắt thâm thúy như muốn hút cô vào, "Anh... Anh mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");