Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 379




"con nói là An Noãn Tâm? Tại sao lại nói tới cô ta rồi hả?"

"Không có gì." An Nham hơi híp mắt lại, đứa trẻ này gọi là An Noãn Tâm mà không phải Manh Manh nha, Nhưng mà tại sao trên thế giới có thể có hai người giống nhau như vậy!

Vừa mới liếc một chút, cơ hồ khiến An Nham nhớ về lúc trước, lúc nhỏ, cô cũng dùng qua ánh mắt vô tội như thế nhìn mình.

ánh mắt ướt sũng này, đơn giản không có sai biệt.

"Mẹ, có ảnh chụp gia đình bác cả hay không, có thể gởi tới cho con nhìn một chút?" An Nham còn chưa buông bỏ, nhất định phải xác nhận mới tốt.

"Tại sao lại muốn nhìn cái ảnh chụp kia rồi hả? bây giờ chúng tôi đang ở ngoại quốc, ảnh chụp ở trong nước, chờ chúng tôi về nước tìm cho con."

Cũng chỉ đành thế này trước, hai mẹ con lại trò chuyện một hồi, nói một chút tình huống An Nhã, liền kết thúc một phen trò chuyện.

An Nham nhíu mày, chính mình nhất định phải tra về sau, anh đến không phải để du lịch ngắm cảnh, nhất định phải làm cho Cận Tư Hàn cưới An Nhã, bây giờ lại thêm một mục tiêu.

Vậy thì là, tra cái gọi là vị hôn thê của Cận Tư Hàn, đến cùng là thần thánh phương nào!

"Thủ tướng, chúng ta về khách sạn hay sao?"

"Không." An Nham lạnh lùng nói, " tiếp đó, để chúng ta đi xem trước một cái, vị viện trưởng kia! ngược lại tôi muốn xem xem, anh ta có mấy lá gan lớn, trêu chọc em gái tôi."

An Nham đi vào phòng bệnh VIP của An Nhã.

Thấy cô không bị thương tổn, chỉ là tinh thần không tốt, cũng không đồng ý xuất viện, một mình ngồi trong phòng bệnh, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ từng mảnh từng mảnh rơi xuống, thần sắc cô đơn.

"Nhã Nhã." An Nham thở dài một hơi, đi đến bên em gái ôm cô vào trong ngực, vỗ đầu của cô nói: "Nếu muốn khóc, khóc lên thì tốt rồi."

An Nhã lắc đầu: " không có cái gì thật là khó chịu, Tống Húc đâu, thả anh ta ra."

Một câu nói hời hợt, lại chọc giận tới An Nham: "vì sao em mềm lòng như thế! Mỗi lần đều vậy, lúc đầu có thể lấy được lại chắp tay nhường cho người ta, An Nhã, em thật nhu nhược!"

Ngồi dựa vào trên ghế, lông mi cô thon dài rung động hai lần, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nổi bật lên da thịt một mảnh trắng nhợt, giống không có một chút huyết sắc.

Trông thấy cô thế này, An Nham cũng không đành lòng mắng cô nữa: "em yên tâm đi, lần này, anh nhất định sẽ để cho em đạt được ước muốn, gả cho Cận Tư Hàn."

Vung tay đi ra ngoài, An Nham giống như rất tức giận.

Đúng là anh tức giận, tức giận An Nhã không tốt, vẫn là nói không cho anh chịu thua kém?

Ngoài cửa sổ lá cây đã ố vàng, chính là Nhất Diệp Tri Thu.

Nhưng mà, chỉ sợ mùa thu chờ không được rồi.

tim ở trong ngực đập nhanh một hồi, cô thống khổ tựa ở trên bệ cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, bên trán đều là mồ hôi lạnh.

Cứ đau như vậy chết cũng tốt... Như vậy sẽ không cảm thấy thống khổ rồi... Sẽ không còn...

Trong phòng bệnh phát ra một tiếng "đông", An Nhã bưng ngực ngã xuống, trên mặt đất phủ tấm thảm thật dày, chỉ phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng, bên ngoài người nào cũng không có nghe thấy.

Vừa lúc đụng phải An Chỉ Manh tới thăm Bùi Á Hạo, bởi vì hai người đều ở phòng bệnh VIP, cũng ở rất gần, An Nham đi ra vừa vặn đụng phải An Chỉ Manh và Nhu Nhu hai người đi vào phòng bệnh.

"Hai ngày này anh vẫn không muốn ăn gì sao?" An Chỉ Manh mang theo bình thuỷ, tất cả trên mặt đều là lo lắng.

"Ừm, không có khẩu vị gì, bác sĩ cũng không cho anh ăn bậy."

An Chỉ Manh cúi đầu, trong mắt có nồng đậm tự trách.

Súng này vừa vặn bắn trúng trái tim Bùi Á Hạo, lúc ấy tối như bưng, ai cũng không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy bỗng nhiên có người lập tức ôm lấy mình.

Ngay sau đó máu nóng rực liền phun ra ngoài, suýt nữa dính lên mặt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.