Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 353




Bên cạnh có người đang quay phim, cô che kín áo khoác đi về.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Còn có thể Gọi điện nói cho công ty!

Ai ngờ người phụ nữ kia tiếp điện thoại, câu nói đầu tiên lại là: "Tiếu Tiếu, có phải cô đắc tội người nào rồi hả? Lúc này tôi cũng không giúp được cho cô, cô tránh trước một chút đi."

Tránh? Làm sao tránh? Cô ở Nước R đưa mắt không có người quen, không có Tịch Cẩm Viêm cô không có người giúp đỡ.

Mà còn, có thể trong thời gian ngắn như thế tạo thành tổn thương đối với cô lớn như vậy, người này là ai không cần đoán cũng biết.

—— Cận Tư Hàn.

Cũng chỉ có lúc làm cô chán nản, mới biết ai là vì cô lo lắng đần độn, còn có ai là hỗn đản bỏ đá xuống giếng.

nữ ngôi sao đang hot vướng phải pháp luật, toàn bộ tiền tài bị đông cứng, đây là tin tức lớn cỡ nào nha!

Hiện tại Phó Tiếu Tiếu sớm đã cùng đường mạt lộ, như một con chó mất chủ, khắp nơi bị người xua đuổi, không có người chịu đưa tay kéo cô lên.

Cũng thế, chỉ bằng vào nhân phẩm của cô, sớm đã không có ai nguyện ý quan tâm cô rồi.

Lúc trước lúc còn chưa có bị Cận Tư Hàn chèn ép, dựa vào chính mình tư sắc không tệ, dáng người kiêu ngạo, khắp nơi đều có bề tôi dưới váy.

Đừng nói trên Internet chuyện này biến thành thiếp màu đen, người khác khóc muốn giúp cô làm, chính là Phó Tiếu Tiếu cô muốn người nào đó thiếu cánh tay gãy chân, chỉ cần không thương tổn tánh mạng, chỉ sợ đều có người sẽ thay cô đi làm.

Hiện tại phàm là tai to mặt lớn, người có chút quyền lợi đều khắp nơi trốn tránh mình, đừng nói ở trước mặt cầu bọn họ nhìn, ngay cả mặt cũng không thấy.

Bây giờ tiền bối lúc trước dìu dắt mình đều tránh không thấy, càng đừng bảo một số người khác tình cảm nông cạn bên ngoài rồi.

An Chỉ Manh đây là muốn để cho tôi ở trên tuyệt lộ sao?

Dù sao hiện tại Phó Tiếu Tiếu tôi là chân trần không sợ mang giày, tôi đã không còn gì cả, tôi còn kiêng kị cái gì?

Cô đã muốn kéo tôi đi xuống, tôi xuống Địa ngục cũng sẽ lôi cô đi cùng.

vẻ mặt bình thường cười hì hì trở nên hung ác, cả người đã lâm vào trạng thái điên cuồng.

Đáy lòng chỉ có một giọng kêu gào, giết chết cô, giết chết cô, không phải như vậy cô vĩnh thế không được siêu sinh.

Màn đêm buông xuống, gió thu đìu hiu, nhà trọ Phó Tiếu Tiếu đã sớm bị niêm phong, không chỗ có thể đi, may mắn trong tay còn có chút tiền mặt, nhưng cũng không đủ chống đỡ bao lâu.

Bây giờ, muốn ở nơi hoàn cảnh tốt một chút đều không được, đăng ký vào ở nơi tầm thường đều cần thẻ căn cước, thế nhưng tất cả giấy chứng nhận của Phó Tiếu Tiếu đều ở trong căn hộ, căn bản không có người nhận cô ngủ trọ.

Bóng đêm càng tối đen, ven đường có ít người ngấp nghé sắc đẹp của cô, bắt đầu huýt sáo, cô không thể không che kín y phục, cúi đầu đi đường, chờ đợi có thể tìm điểm dừng chân.

Buổi tối, bên trên cao ốc màn hình lớn sáng ngời LED không ngừng nhấp nháy phát tin ( Nhất Diệp Tri Thu) trailer, Phó Tiếu Tiếu hơi nhíu mày, bỗng nhiên giãn ra một chút, bây giờ cũng chỉ có bọn họ có thể giúp mình rồi.

An Chỉ Manh, cô chờ xem! Tôi muốn để cô rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Sau cùng bất đắc dĩ, đêm này chỉ có thể chịu thiệt ở một khách sạn rách rưới trong hẻm nhỏ, trong phòng một cỗ hương vị khó ngửi, làm cho người ta khó chìm vào giấc ngủ, con chuột chút chít thật sự là làm người chán ghét.

Chính mình rơi vào tình trạng như thế, toàn do An Chỉ Manh ban tặng, trong đêm lăn lộn khó ngủ, sau cùng hai ba giờ sáng mí mắt không chống đỡ được nặng nề mới rơi vào giấc ngủ hỗn loạn.

Ngày thứ hai.

Phó Tiếu Tiếu sớm đã tỉnh, nắm lấy điện thoại di động không ngừng gọi cho các truyền thông mình quen biết thông báo hôm nay mình muốn buổi họp báo ký giả, hi vọng đối phương có thể có mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.