Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 341




Thản nhiên nói: "Tôi gặp cô, bất quá là muốn nói cho cô, nếu như cô còn định tiếp tục cùng An Chỉ Manh đối nghịch, kết quả có thể thảm gấp mười lần so với bây giờ."

Lòng Phó Tiếu Tiếu chấn động mạnh.

Ba!

Một viên golf được nhẹ nhàng đẩy ra, vững vàng vào hang.

Giờ phút này khóe miệng cô cười đã trở nên vặn vẹo, cô đi thẳng về phía Tịch Cẩm Viêm, ở vị trí cách anh không tới mười centi mét dừng lại.

Tịch Cẩm Viêm chau mày, anh đối với cô như là không có nửa điểm hảo cảm: "Cô còn không đi? Lưu tại nơi này làm gì?"

Nước mắt Phó Tiếu Tiếu giờ phút này đã khô khốc, cô hơi cắn môi dưới, túi xách LV trên bả vai tuột xuống, bịch một tiếng rơi trên sàn nhà.

Tịch Cẩm Viêm từ chối cho ý kiến, chẳng qua là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ trước mặt này.

Cô chậm rãi cởi áo khoác đi, áo khoác kia ngay sau đó rơi vào lòng bàn chân cô, xếp thành một đóng. Nửa người trên của cô, chẳng qua là mặc T-shirt, vóc người hiện lên tinh tế, hạ thân là quần cụt mới nhất, hợp với vớ màu đen, cùng với giày cao gót màu đỏ.

vóc người cô rất hoàn mỹ, giống như rất khó nhìn ra tỳ vết.

"Tiếp tục." Tịch Cẩm Viêm lạnh nhạt nói.

đơn giản hai chữ, lại là cho Phó Tiếu Tiếu vô hạn hy vọng.

ngón tay cô nhỏ dài đẩy cổ áo ra, đầu vai trắng noãn không tỳ vết lập tức bại lộ ở trong không khí. T-shirt co dãn rất tốt, cô cứ như vậy nắm kéo, cho đến hai đầu vai đều lộ ra.

Từ góc độ Tịch Cẩm Viêm mà nói, chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống, lập tức có thể thấy rãnh kiêu ngạo.

Nhưng anh cũng không có làm như vậy, anh chẳng qua là nhìn chằm chằm má của cô, không nói một lời, trên gương mặt, cũng không nhìn ra thần sắc.

Cô còn đang cố gắng.

giây an toàn bra bị cô nhẹ chạm, kéo ra co dãn, mạnh nữa buông tay.

Ba! Một tiếng giòn dã, giây an toàn co dãn bắn trở lại, lập tức nặng nề đánh trên bả vai da thịt trắng noãn, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt giống như bị roi quất.

"Cô càng ngày càng để cho tôi xem thường." Tịch Cẩm Viêm bỗng nhiên mở miệng.

giọng anh lạnh nhạt giống như là băng, trực tiếp tưới tắt toàn bộ lửa dục dấy lên trong lòng Phó Tiếu Tiếu.

"Anh... Anh nói gì?" trong ánh mắt cô là thần sắc khó tin.

Vẻ đẹp của cô, không người nào có thể ngăn cản.

Cô giống như hoài nghi, Tịch Cẩm Viêm người này là đồng tính luyến ái.

Nhưng nếu như là đồng tính luyến ái, tại sao hết lần này tới lần khác đối với An Chỉ Manh người phụ nữ kia tốt như vậy!

Cô không cam lòng.

"Tôi sẽ thông báo cho An Đạo, để cho ông ta tạm thời cho cô thêm một bộ phim." Tịch Cẩm Viêm hơi khom người, cứ như vậy, để cho cô càng rõ ràng hơn nghe được anh nói mỗi một câu nói: "Ở trong bộ phim đó, cô sẽ chết. Sau này cũng không có cô, cô coi như vậy được không.”

Lời Tịch Cẩm Viêm, hoàn toàn tưới tắt tất cả hy vọng của cô.

"Bịch..." Cô quỵ xuống đất, tất cả kiêu ngạo không còn gì.

Thống khổ nhìn anh."Van cầu anh, tôi biết lỗi rồi, anh cho tôi một cơ hội cuối cùng có được hay không." Khẽ ngẩng đầu, góc bốn mươi lăm, ngũ quan hoàn mỹ, bi thảm tuyệt đẹp.

Ánh mắt hơi nước nhàn nhạt, làm cho người đau lòng.

Cô quyết không thể vứt bỏ rơm rạ cứu mạng cuối cùng này, cô muốn xoay mình, để cho An Chỉ Manh vĩnh viễn không đất xoay mình.

Tịch Cẩm Viêm không đếm xỉa tới cô, trong miệng như có như không khinh thường.

Có vài người chính là dại dột không có thuốc nào cứu được, rõ ràng không vốn liếng đối kháng, cũng không biết mượn mật gấu từ đâu tới, ngu xuẩn như vậy xông thẳng về trước.

"Cô đi thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.