Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 312




Cái gì! Ông nhưng là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, tại sao anh ta có thể dùng cái loại giọng đó nói chuyện với ông?

sắc mặt An Đạo thay đổi.

Bùi Á Hạo thẳng đến gần An Chỉ Manh, anh kéo theo cổ tay cô.

Động tác này, để cho sắc mặt Phó Tiếu Tiếu cùng An Nhã đều biến đổi.

"Á Hạo, em không có chuyện gì, anh không nên như vậy." Lời nói yếu ớt mang run rẩy, nhưng cô vẫn như cũ đang kiên trì.

"Cái gì không có sao, em bây giờ đang cùng ai nói láo!" Giọng lẫn lộn tức giận cùng đau lòng, để cho người không đoán ra.

Cô còn muốn nói cự tuyệt anh.

Nhưng là, cảm giác nhức đầu không giải thích được đánh tới, áp đến cô choáng đầu hoa mắt, dưới chân cô lảo đảo một cái, nếu như không phải là anh còn kéo cô, thì cũng đã ngã nhào.

"Chớ bắt thân thể em nói giỡn."

Anh nói xong câu nói kia, cúi người, ôm cô lên.

Là ôm công chúa lãng mạn.

Nhưng là, dưới tình huống này, giống như không thích hợp đi

Cảm giác choáng váng đầu không để cho cô không rúc vào trong ngực anh, tư thế nhìn qua, thì càng có chút cổ quái.

Bùi Á Hạo rời đi hiện trường quay phim, lưu lại An Đạo mặt đầy u ám cùng với nhân viên làm việc có chút mộng mơ.

Trong phòng.

chăn mềm đắp lên người, để cho cô dễ chịu hơn.

Cái gì, coi như đưa người, cũng hẳn đưa người về phòng người ta, mang trở về phòng của mình, đây coi là cái gì!

Cô ngắm nhìn bốn phía, biết nơi này là phòng anh.

Chăn này cũng là của anh đi.

Cô nghĩ tới đây, trên mặt không khỏi dâng lên một tầng hồng hồng nhàn nhạt, ở dưới tình huống cả người cảm giác đều là lạnh như băng, gò má còn có chút nóng lên, cái này cũng thật thần kỳ.

"Anh làm cái gì vậy..."

trong khẩu khí cô, hay là mang chút oán trách đối với anh: "Là chính em yêu cầu quay mà, em cũng muốn quay xong sớm một chút, rời đi nơi này, mọi người đều là nghĩ như vậy sao? Thật không biết anh tại sao phải như vậy..."

"Anh chẳng phải muốn."

Anh cho cô một ly nước nóng, lúc cô nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay anh.

"Nếu như có thể, anh là muốn cho bộ này quay tiếp vĩnh viễn." Anh nói như vậy, trong ánh mắt kia lấp lánh hữu thần, mang trông đợi.

Đối với cô mà nói, đây chính là không phải trông đợi.

"Anh không nên đối với An Đạo như vậy! ông cũng không có gì sai..." Cô cảm thấy phải nói sang chuyện khác.

"Đúng vậy, anh có chút không khống chế, lại theo ông ta nói xin lỗi đi, ông ta sẽ tha thứ anh." Anh ngược lại tỏ ra lạc quan, nhưng chuyển ánh mắt nhìn hai tay cô nâng ly, trong con ngươi lại là hiện qua một tia đau lòng.

Uống nước nóng, để cho cô dễ chịu hơn rất nhiều."Em cùng anh đi nói xin lỗi đi, nếu như anh đi một mình, em nhìn ông ta sẽ không tha thứ cho anh."

khóe miệng Bùi Á Hạo nâng lên, cũng khẽ nâng cằm lên nói: "Làm sao? Em so với anh còn lớn hơn sao?"

"Dạ dạ dạ, là anh lớn, nhưng là so với anhi tới, An Đạo thật giống như thích em nhiều một chút mà, lần này em bảo anh, ông ta mới sẽ không cùng anh so đo." Cô ngưng cười, ở trong tổ phim nơi này, là chỉ có ở trước mặt anh, cô có thể nhẹ nhõm một chút.

Anh cũng hợp với tình thế thư thái cười một tiếng, đưa tay phất đi nước mưa cô bị ướt lưu lại.

Cô theo bản năng rúc về phía sau, tránh né động tác anh.

Loại động tác theo bản năng, để cho tha thiết trong tròng mắt anh nguội xuống.

"Em... Em không thể ở nơi này thời gian quá dài, người khác sẽ hiểu lầm." Cô rời đi rất lâu, mới bối rối nói như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.