Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 309




"Là nha, muốn đem nhiều đạo cụ sửa sang một chút, ai nha thật sự là mệt mỏi buồn ngủ đến chết rồi." Vừa nói vừa ngáp một cái.

"Ờ! Tiếu Tiếu, đi trước đổi y phục một chút." Chị Lý còn nói thêm.

"Ừm, tốt." Phó Tiếu Tiếu một mặt nhu thuận nói.

Xoay người về sau, sắc mặt liền trầm xuống, nghĩ thầm: Cũng không nhìn một chút mình là ai, còn dám gọi tôi Tiếu Tiếu.

Sau đó lập tức lại khôi phục bộ dáng nhu thuận đáng yêu, không có như vừa mới phách lối.

Nhưng mà... Y phục?

Phó Tiếu Tiếu liếc An Chỉ Manh và anh trợ lý ngu xuẩn một chút, khóe miệng mỉm cười một cái.

Chờ xem An Chỉ Manh, tôi muốn để cho cô biết, có một ít người là cô không thể trêu vào.

Buổi tối diễn cảnh mưa.

An Chỉ Manh trong phòng hóa trang tạm thời trang điểm.

Diễn cảnh mưa đối với cô mà nói là khiêu chiến không nhỏ, như muốn trong nước mưa, làm biểu lộ đúng chỗ, có thể chuyện không phải dễ dàng như vậy.

Cô cẩn thận nghiên cứu kịch bản, ở trong lòng tính toán mấy loại biểu hiện khác nhau. Luôn có một loại là có thể để đạo diễn hài lòng.

Tạ Vũ vội vã xông vào, sức đẩy cửa quá lớn, phòng hóa trang tạm thời có chút lung lay sắp đổ.

An Chỉ Manh kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Vũ một mặt hốt hoảng.

"An... An tiểu thư, đồ hóa trang không thấy đâu!" Tạ Vũ hớp một miếng nước bọt mới nói như vậy.

"Không thể nào, nơi này là nơi không phải loại người như vậy có thể tới, toàn bộ đều là người của đoàn làm phim chúng ta, làm sao đồ hóa trang lại không thấy." An Chỉ Manh nhíu mày, trang điểm, môi màu hồng phấn mím thật chặt.

Cô nhíu mày suy tư, còn nói: "không phải là có người cầm nhầm rồi hả?"

"vừa rồi em đều hỏi qua toàn bộ, thật không thấy rồi!" mặt mũi cô tràn đầy sợ hãi, chỉ thiếu dậm chân, cô không dám đập mạnh, sợ nơi dựng tạm này hoàn toàn đổ sụp.

Diễn cảnh mưa cũng không giống diễn bình thường, đồ hóa trang là qua xử lý đặc thù, lớp vải lót có plastic, cứ như vậy, có thể ngăn trở bản thân bị lạnh do thấm nước, nếu như không trở ngại, thậm chí có thể mặc ở bên trong nội y.

Diễn cảnh mưa, bình thường cũng phải diễn ba, bốn tiếng, cứ như vậy,đều không có cái gì phòng bị, ai cũng không chịu được.

Tạ Vũ sợ hãi, tự nhiên có thể lý giải.

"Manh Manh, chị đang làm gì? Đạo diễn đang thúc giục, khí trời đêm nay rất thích hợp diễn cảnh mưa!" Phó Tiếu Tiếu nói cười ríu rít tiến vào, nhìn sắc mặt An Chỉ Manh, đôi mắt thay đổi, một bên khóe miệng xoi mói: "sao cô còn không thay đồ hóa trang, không nên lãng phí thời gian của mọi người."

Liếc Phó Tiếu Tiếu một chút nói: " không biết đồ hóa trang của tôi có phải là bị súc sinh trên núi tha đi hay không, tìm không thấy rồi."

Phó Tiếu Tiếu sầm mặt lại, nhưng cô lập tức khôi phục như thường, cười nói: "Vâng, nơi này súc sinh chính xác rất nhiều. Thế nhưng mà, máy bay dội nước thật vất vả mới vào tới trong núi, kéo dài trễ thêm một ngày, phí tổn sẽ gia tăng gấp bội... Mà tất cả mọi người đã sẵn sàng, chỉ bởi vì một mình cô mà bỏ dở quay phim, chỉ sợ..."

An Chỉ Manh cắn răng.

Tạ Vũ nhíu chặt lông mày, thần sắc tràn đầy lo lắng.

"Bất quá đã không có, lại có thể thế nào đây? Nhưng cô có quan hệ tốt có thể theo đạo diễn giải thích rồi." Khóe miệng cô hơi giương lên 45 độ, biểu lộ hoàn toàn là cười trên nỗi đau của người khác.

An Chỉ Manh trầm ngâm một hơi nói: "Tôi diễn, bất quá chỉ là diễn cảnh mưa mà thôi, nói thật ra trước kia tôi cũng xối qua mưa không ít, huống chi chỉ là máy bay dội nước, tôi sẽ diễn, mặc đồ hóa trang bình thường diễn là được."

Cũng phải cắn răng liều một phen, tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm cho người vô tội lãng phí công không quay chụp được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.