Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 267




Nhìn anh tỉ mỉ giúp mình dọn xong chén đũa, ngón tay thon dài giúp mình lấy cháo, để ở một bên, còn tỉ mỉ lót bề ngoài cho mình không nóng.

Đáy lòng nơi nào đó, một chút xíu bị ấm áp hóa.

Không tự chủ đứng dậy, ngồi ở bên người anh, bưng lên chén đũa.

Tống Húc cười híp mắt nhìn cô."Cô nhìn cô gầy như vậy, ăn nhiều một chút!" Kẹp sủi cảo bỏ vào trong chén của cô, thấy cô sững sờ nhìn mình, mới phát giác động tác mình thật giống như có điểm đường đột.

Khuôn mặt hơi đỏ ửng.

"Cái đó! Xin lỗi! Nếu là cô chê, tôi lại đi cầm chén đũa sạch sẽ cho cô!" Lúng túng đứng dậy.

Nhìn anh hốt hoảng, khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt.

"Không cần." Cầm muỗng lên, nhẹ đâm một cái."Cám ơn, ăn thật ngon!"

Mỹ nhân cười một tiếng, trong nháy mắt trăm hoa đua nở, khoe màu đua sắc.

Tống Húc sờ đập tim ùm ùm nhảy kịch liệt, trong giây lát xoay người rời khỏi phòng.

An Nhã nhìn anh không giải thích được, ánh mắt lộ ra một vẻ tĩch mịch.

Mình cứ như vậy làm cho người ngại? Không người nguyện ý cùng mình làm bằng hữu chân chính.

Trong đầu hồi tưởng lại một màn tối hôm qua, cô coi mình làm bằng hữu chân chính, đáng tiếc các cô nhất định là tình địch.

Bên trong lâu đài, An Chỉ Manh bởi vì một đêm không ngủ, ngủ đến thần trí mơ màng.

Không biết, bên ngoài đã bởi vì cô nháo ngất trời. Cũng quên hôm nay nên đi học.

Điện thoại trên giường, vang lên vô số lần cũng không có người nghe.

Nhu Nhu nhìn điện thoại lặp đi lặp lại không người nghe, hấp tấp lặp đi lặp lại đi tới đi lui.

"Vẫn là không có người nhận sao?" Huyên Huyên bề ngoài ổn định, nội tâm cũng đã sắp điên.

Bây giờ toàn trường cũng đang thảo luận hai chuyện này, nhưng người trong cuộc một người đều không ở."Không người tiếp, chúng ta đi nơi kia nhìn một chút đi!"

" Được!" Hai người trong đám người, vội vã rời đi, thuận tay cầm lấy hai tờ báo bên cạnh.

Hai người trốn học tới bên ngoài trường học, gọi xe trực tiếp báo địa chỉ. Nửa giờ sau, trực tiếp đến lâu đài.

Giữ cửa đã biết hai người, nghe nói là tìm Thiếu phu nhân trực tiếp cho đi.

Hai người vẫn là lần đầu tiên đi tới tòa lâu đài này, trực tiếp nhìn lâu đài xinh đẹp ảo mộng trước mắt, trong nháy mắt chinh phục lòng công chúa sâu trong nội tâm.

Một đường ánh mắt cũng không đủ nhìn ở dưới sự hướng dẫn quản gia, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng của cô.

Quản gia ở ngoài cửa kêu mấy tiếng không người để ý, áy náy nhìn hai người."Thiếu phu nhân, chắc còn ngủ! Nếu không, các cô xuống lầu chờ một lát?"

"Được rồi!" Hai người ở dưới lầu, nhất định chính là một buổi chiều đi qua.

Còn đặc biệt ngượng ngùng ở chỗ này ăn bữa trưa, mắt thấy thì phải ăn bữa tối, cô còn không dậy nổi.

Nhu Nhu trực tiếp đi lên lầu, định đi gọi cô.

Đi lên lầu, đứng đối diện đánh về phía An Chỉ Manh.

Nhu Nhu trực tiếp kéo cô mắt buồn ngủ mông lung xuống lầu."Tiểu tổ tông! Cậu thật đúng là sẽ ngủ, ngủ đến bây giờ, bên ngoài đều đã lật trời!"

"Ngất trời?" Mới vừa tỉnh ngủ, nhìn bạn thân trước mắt, đầu cô còn có chút không tiêu hóa!"Các cậu làm sao ở nơi này?"

Huyên Huyên liếc mắt nhìn cô, trực tiếp đưa cho cô hai tờ báo mới nhất."Xem đi! Nhìn xong, cậu cũng biết tại sao chúng tớ ở chỗ này."

Quản gia cau mày nhìn báo trên tay Thiếu phu nhân."Thiếu phu nhân, cô trước phải ăn một chút gì?"

"Không cần, bọn tôi sẽ ăn!"

Cầm lên một tờ báo, tựa đề chính là cảnh tượng tối hôm qua mình cùng Bùi Á Hạo đi tiệc rượu.

Phía dưới các loại nói mình cấu kết đại minh tinh, vì mình sau này mở đường, thậm chí còn moi ra trường học mình.

"Không đúng! Anh không phải nói tớ là em gái anh sao? Làm sao nơi này một câu chưa nói?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.