Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 250




Thầy giáo thì làm như không thấy tất cả trước mắt, tự mình nói mỗi lần tựu trường cũng sẽ nói rõ.

ánh mắt người phía dưới dính vào trên người Bùi Á Hạo, Bùi Á Hạo trực tiếp coi thường ánh mắt mọi người, quay đầu cùng mấy người An Chỉ Manh nói chuyện phiếm.

" buổi tối anh có tiệc rượu, em có muốn tham gia hay không!"

"Tiệc rượu? Không đi! Em còn phải về nhà!" Anh ấy đúng tám giờ về nhà ăn cơm tối, đã mấy ngày không trở lại, hôm nay cô nhất định phải tìm anh hỏi rõ.

Anh chậm rãi nói: "anh nhận được tin tức, nghe nói Tổng thống cũng sẽ đi! Cái này là mang bạn nhảy, em nói Tổng thống sẽ mang ai?"

ánh mắt An Chỉ Manh nhìn về phía Kha Trạch Vũ một bên."Nói, có phải có chuyện như vậy hay không!"

"Ngạch..." Cậu có thể nói không phải sao!

Đều làm khó đứa trẻ này, thật tốt sao! Mặt bánh bao khổ sở, thanh âm ngẹn ngào."Mợ..."

"Nói, không cho phép bán manh (= làm nũng)!" Trực tiếp nâng tay lên một cái tát về phía mặt bánh bao bán manh.

Khổ một khuôn mặt nhỏ, ai oán nhìn Bùi Á Hạo, không tiếng động tố cáo.

"Anh chơi tôi! Tôi nhớ!"

Bùi Á Hạo cười thản thiên."Như nhau "

Đều khi dễ cậu, không đường sống, ô ô ô..."Mợ, không phải cháu muốn cố ý lừa gạt mợ, là cậu không để cho cháu nói!"

" Được, rất tốt!" Cận Tư Hàn, anh dám cùng người phụ nữ khác công khai đi tiệc rượu, em dám công khai cùng đàn ông khác đi tiệc rượu.

Ánh mắt tràn đầy tức giận. " Được, em đi!"

"ừ! buổi chiều em thử sức xong, anh ở ngoài cửa chờ em! Đến lúc đó cho em đi chọn quần áo hóa trang!" Khóe miệng cười rực rỡ.

Huyên Huyên nhìn Nhu Nhu một bên mất mác, không tiếng động than thở.

Vỗ bả vai cô."Thích thì theo đuổi đi! Manh Manh là không thể nào gả cho anh!"

"ừ!" Cô thích anh suốt năm năm, anh đã thành toàn bộ sinh mạng cô.

Trước kia, anh đối với cô mà nói, xa không với tới. Bây giờ, mặc dù là xa không với tới, tối thiểu cô có thể thấy anh mỗi ngày.

Ánh mắt nhìn về phía Kha Trạch Vũ một bên."Kha thiếu gia, buổi tối cậu có muốn tham gia tiệc rượu hay không!"

Kha Trạch Vũ rùng mình một cái, mỗi lần cô kêu mình Kha thiếu gia, không có chuyện tốt.

thân thể run lên." chị Nhu Nhu, buổi tối em phải làm bài tập!" Ngốc nghêch nhìn cô, vô cùng nghiêm túc.

Nhu Nhu hộc máu, khinh bỉ nhìn cậu bé.

Tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo còn chưa đi ra.

Bạn học nữ như một tổ ong vỡ tổ chạy đến bên người Bùi Á Hạo, vây quanh anh không lọt.

mấy người An Chỉ Manh cũng bị đẩy ra ngoài vòng, Nhu Nhu tức giận nhìn Bùi Á Hạo bị vây.

Hướng về phía Kha Trạch Vũ vung tay lên."Kha thiếu gia, lên!"

" tại sao em phải lên!" Bị vây cũng không phải là mợ!

"Cậu có lên hay không, không được tôi nói cho Tổng thống, cậu tiết lộ bí mật." Tà cười nhìn cậu.

Kha Trạch Vũ vo thành một nắm, khuôn mặt nhỏ nanh tức giận.

Hướng về phía đám người lớn tiếng hô: "Cậu, Tổng thống, cậu làm sao tới rồi!"

Lớn tiếng nói để cho đám người điên cuồng, trong nháy mắt từng người từng người như chim tán nhanh chóng ngồi ở vị trí của mình, ngồi đoan đoan chính chính cực độ thùy mị.

Nhu Nhu thừa dịp loạn trực tiếp lôi Bùi Á Hạo đi, mấy người chạy ra phòng học.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ một phút, mấy người chạy ra phòng học, ha ha cười lớn.

Mấy người đi đến cửa trường học, Bùi Á Hạo nhìn mấy người nói: "Đi thôi! Ngồi xe anh đi thử kính!"

Liếc nhìn bên cạnh xe còn chưa tới, An Chỉ Manh ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.