Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 182




. chương 183 chỉ đối với em một người, vô sỉ

Sau lưng anh cường tráng, trong thoáng chốc cho mình ảo giác là ngọn núi lớn, mà mình chính là đứa trẻ núp ở phía sau núi lớn kia.

Vừa nghe xong, anh thong thả vô cảm nói: “Phụ nữ của tôi, chỉ phụ trách vô pháp vô thiên, cô cao hứng là tốt. Coi như chọc xé trời, tôi cũng làm cho cô một trời đất hạnh phúc mới."

Lúc ấy, cô cho rằng đây chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt.

Không nghĩ tới, anh nói đều là thật!

Cảm giác Cận Tư Hàn nhạy cảm đến tầm mắt cô, quay đầu lại gặp cô, trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

Đứng dậy, thân hình cao lớn ưu nhã ung dung nhịp bước đi ra bên ngoài cửa.

“ Làm sao em tới."

"Em đến thăm anh!"

"Anh rất tốt! Đi về trước, buổi tối anh trở về!" Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, tròng mắt đen nhu tình như nước.

Nhìn anh ung dung bình tĩnh, đưa tay ra ôm chặt lấy hông của anh, vùi đầu ở ngực anh.

"Tư Hàn, em yêu anh!” Cảm giác được thân thể anh cứng lên mấy giây, ngẩng đầu lên hướng về phía anh cười ngọt ngào."Em yêu anh, em yêu anh!”

Cận Tư Hàn lạnh lùng vạn năm, chợt bối rối.

Bàn tay có hơi run rẩy, môi mỏng nhàn nhạt cười."Nha đầu ngốc!"

" Em yêu anh, em nguyện ý cùng anh gánh vác, được không?" Ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.

Tròng mắt anh có cảm động, bàn tay nhẹ nhàng sờ gò má cô trắng nõn.

"Nha đầu ngốc! Nếu như chút chuyện này anh cũng bày bất bình, làm sao làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa ( đội trời đạp đất), dùng cái gì cho em hạnh phúc?"

"Em biết anh tốt với em! Nhưng chuyện này bởi vì em, em cũng muốn làm gì cho anh?" Tình yêu là hai bên, cô không thể nhìn anh một người bỏ ra mà im lặng không lên tiếng.

"Nha đầu ngốc! Ngoan, trở về! Buổi tối muốn ăn cái gì, để cho quản gia làm giúp em!"

Sau lưng mọi người nhìn mù mắt, đây thật là Tổng thống tiên sinh lãnh huyết vô tình, liếc mắt nhìn cũng để cho người cảm giác Alexander sao?

Làm sao nhu tình như vậy, còn ôn nhu như vậy, kiên nhẫn cũng cực tốt.

An Chỉ Manh biết chuyện anh quyết định sẽ không thay đổi, cầu khẩn nhìn anh."Thật không có thương lượng đường sống?"

"Ngoan!" Khoé miệng Cận Tư Hàn mang nụ cười nhàn nhạt.

Mắt An Chỉ Manh trợn tròn, đứng ở nơi đó không đi!

Quật cường nhìn anh."Chuyện hôm nay, em quản! Anh không để cho em hỏi tới, em không trở về! Anh nhìn làm đi!"

Cận Tư Hàn thấy cô ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng họp, quyết định thật không đi.

Dáng người cao ngất đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên cúi người xuống, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, cất bước đi ra ngoài cửa.

" A! Để em xuống, để em xuống!"

"Còn nói nữa, sẽ hôn em!”

Lời nói nhàn nhạt, để cho cô bị sợ trong nháy mắt không dám nói lời nào.

Tay nhỏ bé che miệng, ánh mắt không tiếng động kháng nghị."Cận Tư Hàn, anh vô sỉ!"

"Chỉ đối với em một người, vô sỉ." Anh nghiêm trang nói.

Bị anh một đường ôm đi ra thang máy, bên ngoài cao ốc rất nhiều người ghé mắt.

Ánh mắt kia dò xét, để cho An Chỉ Manh mắc cỡ chôn mặt ở trong ngực anh, không dám ngẩng đầu lên.

Đầu ẩn sâu ở ngực anh bền chắc, buồn bực vừa nói: "Mau buông em xuống, rất nhiều người nhìn!"

"Nhìn cứ nhìn! Sợ cái gì?"

Anh không kiêng kỵ, nhưng cô thẹn thùng!

Chôn mặt thật sâu ở trong ngực anh, sống chết không lộ đầu ra.

Một đường bị ôm đến bãi đậu xe, trực tiếp bị ôm vào trong xe.

Ánh mắt u oán nhìn anh.

Cận Tư Hàn nhàn nhạt cười nhìn cô, bàn tay nhéo gò má cô."Tin tưởng anh! Nhiều nhất ba ngày, thì sẽ bình tĩnh lại. Được không?" Thấy cô còn muốn mở miệng, sắc mặt trầm xuống."Ngoan! Trở về! Ngay cả người phụ nữ của mình anh cũng không bảo vệ được, anh còn làm gì Tổng thống một nước."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.