Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 180




Thư ký liếc anh một cái."Phải, anh chớ nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải tên ác nhân kia! Tổng thống tiên sinh phân phó! Ngài ấy nói, những người này suy nghĩ ra, có thể đi ra."

Nghe được là Tổng thống phân phó, đội trưởng cho anh một cái mỉm cười.

Tổng thống xem ra máu lạnh vô tình như vậy, trừ đối với An tiểu thư tin đồn hữu tình.

Hướng về phía anh chào, lúc này mới xoay người mang một đám phụ nữ rời đi.

Thư ký nhìn văn phòng làm việc Tổng thống trống rỗng, thở dài thật sâu!

"Ai... Đây là những chuyện gì!" Có tuấn mỹ như vậy, chỉ số thông minh cao, năng lực cao, ngay cả gia đình anh cũng ngửa mặt trông lên.(ý nói nở mày nở mặt)

Người đàn ông hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, lại là người đàn ông tốt, chỉ thật lòng đối với một người phụ nữ tốt, đối với một người phụ nữ sủng ái có thừa.

Đàn ông hoàn mỹ như vậy, là phụ nữ đều phải điên cuồng.

Mình coi như là đàn ông, thỉnh thoảng nhìn ngũ quan Tổng thống tuấn mỹ, vóc người hoàn mỹ, đều có chút hoảng thần.

——————————lâu đài—————

An Chỉ Manh ở vườn hoa trong lâu đài, nhìn cảnh đẹp trước mắt, càng ngày càng thích.

Ăn cơm trưa xong, mặt trời bên ngoài quá độc, chỉ có thể rời khỏi vườn hoa, cùng con thỏ phất tay trở lại phòng công chúa.

Trở về phòng, cầm lên điện thoại đã nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Có Nhu Nhu còn có Huyên Huyên.

Các cô tìm mình gấp như vậy, có chuyện?

Gọi trở lại cho Nhu Nhu." Nhu Nhu, cậu tìm tớ có chuyện gì không? Tìm tớ gấp như vậy!”

Trong điện thoại truyền tới thanh âm hấp tấp."Tớ nói An Chỉ Manh, cậu thật không biết hay là giả không biết?"

"Cái gì?"

"Xảy ra chuyện lớn, cậu biết không?"

"Chuyện lớn? Không có! Mặc dù các cô ấy lái xe đụng tớ, nhưng tớ là thật tốt, không cần lo lắng rồi!" Cầm lên trà bồ đào trên bàn uống, ngồi ở trên ghế sa lon, thản nhiên tự đắc ăn.

Bên đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm."Cái gì? Các cô ấy còn dám lái xe đi đụng cậu!"

"Đúng vậy! Ngay ngày hôm qua, cậu không phải nói chuyện này sao?" Đặt da bồ đào vào thùng rác, lần nữa cầm lấy chuối tiêu ăn.

Trái cây trong căn phòng này, đều là một ngày đổi ba lần mới, dù cho tự mình nói không có sao, bọn họ vẫn kiên trì đổi cho mình, chính là sống chết không để cho mình bỏ trái cây vào trong tủ lạnh.

Điểm này, để cho cô từ đầu đến cuối không ăn được bồ đào lạnh, vẫn là rất khó chịu.

" Này, An Chỉ Manh, cậu nghe được tớ nói chuyện chưa?"

Thanh âm bên đầu kia điện thoại, để cho cô thanh tỉnh lại."Nghe được, cậu lặp lại lần nữa."

"Tớ nói, những người đó đã tụ tập ở bên ngoài văn phòng làm việc Tổng thống uy hiếp Tổng thống trục xuất cậu ra khỏi nước."

Mày liễu nhíu với nhau, các cô từng bước ép sát như vậy, một vòng chụp một vòng. Rốt cuộc là ai không ép mình vào chỗ chết không được.

"Anh, xử lý như thế nào?"

"Ông xã Tổng thống nhà cậu có thể uy phong! Anh trực tiếp bắt những người đó vào sở giáo dục lao động! Còn nói, các cô muốn rời khỏi nước R, là các cô lựa chọn, cùng anh không liên quan! Đồng thời, thư ký của anh còn thảo ra một phần đăng ký hộ khẩu nước R tiêu chuẩn, chỉ cần công việc ở nước R ba năm, ba người không có lương ở địa phương, có thể mang hộ khẩu tới, hưởng thụ tất cả phúc lợi nước R. Cậu nói, ông xã cậu yêu câu biết bao! Đây chính là mấy chục ngàn người! Anh mắt cũng không nháy, do dự đều không có để cho các cô cút đi! Chặc chặc, oai phong! Cậu nha đầu ngốc nhặt được bảo vật."

Lời nói bên tai, đáy lòng tràn đầy cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.