Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 170




Liên lạc hộ vệ cách gần nơi đó, để cho bọn họ không tiếc bất cứ giá nào, trong vòng năm phút phải chạy tới!

Mình thì nhanh chóng chạy đến phòng ngầm dưới đất, coi thường ánh mắt mọi người lấm lét.

Mọi người nhìn Tổng thống tiên sinh hốt hoảng.

Nhỏ giọng nghị luận."Nước R có phải muốn phát sinh đại sự hay không?"

"Không biết! Không động đất, sóng thần? Cũng không có nghe nói muốn khai chiến!"

Cận Tư Hàn trực tiếp đem xe lái đến 200 km, nhìn kẹt xe cộ.

Trực tiếp một cú điện thoại gọi đi!"Lập tức, lập tức, thanh tra con đường này (ý chỉ việc mở đường). Nếu không, ông từ chức chạy trở về nhà."

"Tốt! Tổng thống tiên sinh!" Đây là Tổng thống tiên sinh lần đầu tiên lợi dụng chức quyền của mình, vì mình mưu quyền.

Ông ta không dám chậm trễ chút nào, hai phút sau bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Năm phút cũng đã mở ra một đại lộ rộng rãi, đây là tốc độ nhanh nhất nhanh nhất.

Nhưng ở đáy mắt Cận Tư Hàn, như mấy thế kỷ.

"Manh Manh, chịu đựng, anh đã tới rồi!" Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào, lòng nhéo đau.

Tay An Chỉ Manh bị xe miểng thủy tinh cửa kiếng châm vết máu loang lổ, trong mắt cô giờ phút này chỉ có người phụ nữ trong xe.

Một màn này cùng một màn mười năm trước chồng lên nhau, cô nhất định phải cứu các cô ấy, nhất định phải cứu các cô.

Lý sư phó chỉ là một tài xế, căn bản không có bản lãnh phòng thân.

Dựa vào khí lực, đánh ngã mấy cô gái nhỏ.

Nhưng hai mươi người, căn bản cũng không ngăn được.

Nhìn ba bốn người đến gần An tiểu thư, cây gậy giơ lên thật cao hướng về phía lưng của cô.

"An tiểu thư, cẩn thận..."

An Chỉ Manh ngơ ngác quay đầu nhìn, cuối cùng quay đầu, đưa tay ra kéo một người phụ nữ cuối cùng trong xe ra.

Khóe miệng cô hơi giơ lên, cười khoe khoang."Tiện nhân, đi chết đi!" Cây gậy hung hăng nện ở lưng của cô.

An Chỉ Manh bực bội hừ một tiếng, trong nháy cả người mắt nằm trên đất.

Dừng lại mấy giây, lần nữa đưa tay ra tốn sức kéo người phụ nữ ra bên ngoài.

"Tiện nhân, chớ làm bộ tốt bụng! Chúng ta đã sớm thấy rõ cô ngụy trang, "

An Chỉ Manh nhìn cô, không có lên tiếng. Kéo tay cô, đi ngoài cửa xe kéo.

Người phụ nữ cười cuồng ngạo."Làm sao? Còn phải giả bộ? Cô đừng tưởng rằng Tổng thống còn biết được cứu cô, chúng ta chính là vì Tổng thống tới trừng phạt cô! Cô tiện nhân này, đi chết đi!"

Cây gậy trong tay, giơ lên thật cao, hướng trên người cô, lần nữa hung hăng đập tới.

"Phanh..."

"Đông..." cây gậy rơi đến trên đất.

Cô gái nhìn cánh tay mình máu tươi đầm đìa, quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục hướng mình nổ súng.

"Đi mau! Hộ vệ tới!" Không biết là ai kêu một câu, trong nháy mắt các cô hoảng bỏ lại gậy gộc, hướng xe chạy đi.

Hộ vệ bốn phương tám hướng bao vây các cô, hai ba chiêu là chế phục được các cô.

Lý sư phó nhanh chóng đi tới bên người An tiểu thư."An tiểu thư, ngài có khỏe không?"

"Cứu các cô! Cứu các cô!" Ánh mắt trống rỗng nhìn một người phụ nữ dầm đìa máu tươi nằm trên đất.

Trong đầu không ngừng thả về mười năm trước, cha mẹ mình cũng là máu tươi đầm đìa như vậy nằm ở nơi đó.

Ngồi bẹp xuống đất, che đầu, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự.

Một màn mười năm trước kia, là trong lòng cô vĩnh viễn không đi.

Năm ấy, cha mẹ nằm ở trong xe là không như vậy, tuyệt vọng...

Cũng bởi vì những người đó lạnh lùng vô tình, để cho bọn họ ở nơi đó, chờ chết...

Năm ấy, cô nhớ rõ ràng. Là mẹ dùng thân thể mình ôm thật chặt mình, cô có thể cảm giác rõ ràng được máu tươi mẹ rơi vào trên người mình.

Máu tươi nóng bỏng trở nên lạnh như băng, lạnh đến tận xương tủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.