Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 159




"Không muốn! Không muốn!" An Chỉ Manh nghịch ngợm dụi đầu vào ngực cô.

Nhu Nhu cười nhẹ kéo cô ra."Manh manh, cậu lại nháo rồi, Huyên Huyên đánh cậu, tớ không đỡ cho đâu. »

"Được thôi!" AN Chỉ Manh lưu luyến rời ra.

Nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia,là con gái mà cô sắp bị cô ấy hút hồn rồi.

Nhu Nhu kéo tay một cái, dưới trời nắng, mấy người ôm nhau cũng không chê nóng.

Cả ba thân mật cùng đi trên đường.

Nhu Nhu nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái."Huyên Huyên, gần đây cậu lại đuổi thông cáo, ngủ không ngon giấc sao?

"Ừm! Lúc hai người gọi tới, tớ còn chưa ngủ trong ba tiếng!" Cô xoa xoa thái dương, mặt có chút uể oải.

Đi một hồi, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng hải sản!

Nhu Nhu trực tiếp mở miệng."Manh manh, cái này cậu phải mời rồi. Thành vợ đại gia, phải bao nuôi bạn bè a!"

Nhìn túi tiền chỉ có công dụng làm đẹp của mình, cô ngao ngán."Tớ nói không có tiền, các cậu tin không? »

Hai người kịch liệt lắc đầu, cô ngại ngùng mở túi, rỗng tuếch.

Hai người thất vọng không thôi nhìn cô."cậu còn giả nghèo với bọn tớ nữa, không phải vậy đâu! Cậu nghèo như vậy, ai tin được."

"Không phải vì nghèo mới muốn kiếm tiền sao!" Nhìn túi tiền rỗng tuếch kia, cô cũng muốn khóc.

Huyên Huyên đặt tiền ở quầy thu ngân."Được rồi, lần này tớ mời cho."

"Vẫn là Huyên Huyên trượng nghĩa." Giao trả tiền, mấy người bưng đồ ăn, ngồi sô pha trò chuyện.

Nhu Nhu kẹp một cái chân cua."Manh manh, cậu nói không về nhà trọ cậu được, nếu vậy, cậu cho thuê đi!"

"Thuê?"

"Đúng a! Còn có thể kiếm tiền! Không phải cậu còn mấy nhà sao! Cậu không dùng đến, vậy cho thuê đi, thế sẽ có tiền thuê nhà rồi."

Huyên Huyên cũng đồng ý gật đầu.

"Vậy các cậu tìm giúp tớ một khách trọ tôys, tớ ra ngoài không tiện." An Chỉ Manh ăn hải sản tự phục vụ một cách ngon lành, gần đây chưa được ăn đồ ngon như vậy.

"Được thôi, lúc đó có tiền rồi nhớ mời bạn bè!"

Nhu Nhu ấn định giao kèo.

Huyên Huyên có chút không yên lòng nhìn ngoài cửa sổ."Manh manh, tòa thành tổng thống, ngày nào rảnh dẫn bọn tớ đi xem chút nhé?"

"Dẫn các cậu đi?" Nhìn lấy hai người cuồng gật đầu, nghĩ nghĩ, anh hình như có nói qua có thể đưa bạn tới chơi.

Ở tòa thành một mình cũng chán."Được, Ăn xong, thu dọn đồ rồi đi."

"Cậu nghiêm túc đó chứ?!" Nhu Nhu thả thức ăn trong tay, nhìn cô.

THấy cô gật đầu, nhanh chóng cầm đồ ăn lên. « Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Tới tòa thành. Đến đó ăn chực đồ ăn phủ tổng thống, cần gì ở đây ăn mấy đồ này!"

An Chỉ Manh bị Nhu Nhu kéo lấy, ngồi vào trong taxi. Nhìn bộ dáng kích động của cô bạn, có chút dở khóc dở cười.

"Nhu Nhu, tổng thống không ở nhà! Chỉ có quản gia đại thúc! Cậu không cần khẩn trương!"

"Thật sao?! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!." Nhu Nhu vỗ ngực mình. "Đúng rồi, các cậu xác định là sẽ kết hôn, hay anh ta chơi đùa chán là cậu xong việc?"

"Anh ấy xác định sẽ kết hôn!"

Mấy người đi vào bênh viện, lên tầng cao nhất.

Mở cửa phòng, vừa vặn nghe thấy bên tai truyền đến tiếng Kha Trạch Vũ đang nói dối lưu loát.

"Tôi nói chị vợ đi nhà xí rồi."

"Kha thiếu gia, đã một giờ rồi, đi nhà xí cần lâu như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên, phụ nữ rất phiền phức! Có lẽ cô ấy còn ở bên trong, trang điểm a! Sau đó ngắm vuốt, chải chuốt thêm hồi lâu!"

~160


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.