Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 49




Nhan Mạt Hàn tự nhủ, rất nhanh xe liền chạy đến đến biệt thự.

"Cám ơn anh , thần, ngủ ngon." Nói xong, nhảy xuống xe.

Đi tới trước cửa, cảm giác không khí trong nhà có gì đó không đúng...

"Ảnh! Nói cho em biết, Anh và cô gái kia có phải ở cùng một chổ?! Nói cho em biết , có phải là sự thật? ! Em không nhìn thấy cô ta!" Dịch điều Vi nheo đôi mi thanh tú, nhìn khoảng không gian ngộp ngạc trong biệt thự

"Chúng tôi , ở cùng một chỗ , cô ấy có việc ra ngoài rồi ." Nam Cung ảnh vẫn như cũ nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, phía sau Dịch Điều Vi là hai tên vệ sĩ mặc y phục đen , đeo kính đen , hai tay để sau lưng

Nhan MẠt Hàn khẽ đẩy cửa, bắt tay vào làm bước chân nhanh như mèo

Gặp cảnh tưởng tình cảm trong phòng khách, thâm tâm . . . Run lên xuống. Dịch Điều Vi tới rồi thì thôi , còn mang theo hậu vệ làm gì? Chẳng lẽ muốn mạnh hơn chồng người khác sao?!?

Núp sau cửa, lòng tày bay của Nhan Mạt Hàn ra sức nhảy

"Ảnh ~ Anh đừng như vậy nha, nói cho em biết có được hay không?" Dịch điều Vi thấy cứng rắn không được, đành mềm lại . Đặt mông ngồi bên cạnhở Nam Cung ảnh ôm cánh tay của hắn làm nũng, ngoài cửa sổ. . .Nhan Mạt Hàn le lưỡi một cái, trong lòng mắng nói: chết tiệt , đã biết Nam Cung Ảnh đã có vợ , còn dám hiển nhiên tới đây dây dưa . Trong lòng cô bỗng khó chịu thậm chí, ngay cả chính cô cũng không chú ý tới

"Tốt lắm, điều Vi, em đừng như vậy ! Anh đã kết hôn!" Nam Cung Ảnh nhíu nhíu mày, nhưng không đẩy cánh tay của Dịch Điều Vi đang ôm hắn

"Hừ! Rõ ràng là thích , còn giả vờ!" Nhan Mạt Hàn nói thầm , đang chuẩn bị tiến vài , chân cô bỗng bị chợt

"Là ai?" Quả nhiên, hai tên vệ sĩ cảnh giác quay đầu lại, Nhan Mạt Hàn sợ hết hồn.

Hít sâu một hơi, Nhan Mạt Hàn lấy ra dũng khí."Là tôi!"

Tiếp đến liền bước vào nhà với dáng vẻ là chủ nhà , vào cửa , đổi giày

" Chồng à , có khách sao?" Nhan Mạt Hàn cười cười , nhưng cảm thấy nụ cười này so với khóc còn tệ hơn ! Tiếp , rất tự nhiên cùng ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Ảnh chào hỏi Dịch Điều Vi " Xin chào , Dịch Tiểu Thư , thật hoan nghênh cô đến"

Dịch điều Vi tức giận cắn răng , thật muốn xông lên! Nhưng nhìn sang Nam Cung Ảnh , Dịch Điều Vi đứng dậy

"Nhan tiểu thư Xin chào,tôi tên là dịch điều Vi, xin chỉ giáo nhiều hơn." Nhan Mạt Hàn cười một tiếngg. Thiệt là giả tạo

Ngay sau đó chuẩn bị quay người đi lên lầu, vừa nghiêng đầu, mặt lập tức suy sụp xuống.

.

Mình ở làm gì? ! Khoe khoang? Mình và Nam Cung Ảnh, căn bản cũng không xứng,mình không có gì cả , làm thế nào xứng với hắn. Trở lại , liếc mắt nhìn Dịch Điều Vi. . Muốn có vóc người có vóc người , muốn có gương mặt liền có gương mặt ... Muốn có gia thế có gia thế ... Muốn cái gì có cái đó . Như vậy , hai người này không phải trời sinh một cặp sao?!

Khóe miệng dựt dựt, kéo có chút mệt mõi trên cơ thể. Hoàn toàn không có nhìn thấy, vào giờ phút này, Nam Cung Ảnhxanh mặt, còn kém thiếu chút nữa xông lên chất vấn Nhan MẠt Hàn , hôm nay không phải là cô uống lộn thuốc?!?

Cho đến nghe lầu dưới truyền đến tiếng xe, Nhan Mạt Hàn thế mới biết Dịch Điều Vi đã rời đi, nhìn đồng hồ treo tường. . . Tám giờ đúng.

Thả ra trong tay chơi trên điện thoại,sờ bụng, có chút cảm thấy đói

"Tìm một chút ăn đi ~" tự nhủ, đứng dậy mở cửa phòng.

Đang định chạm vào chốt cửa , tay cầm cái cửa giãy dụa. Nhan Mạt Hàn cả kinh, vội vàng thu tay lại, một giây kế tiếp, cửa phòng mở ra.

Nam Cung Ảnh tnhìn chằm chằm Nhan Mạt Hàn

"Này, làm gì? Tôi muốn tìm vân tẩu làm đồ ăn, tránh ra." Nhan Mạt Hàn nghiêng thân, lại bị cánh tay của Nam Cung Ảnh ngăn lại.

"Làm gì ?"Cô tức giận nhìn hắn một cái.

"Tiểu thư, tôi có nên~ tôi không gọi, này ~" hắn trau trau mày.

"Có chuyện gì liên quan đến tôi?" Cô cũng trau trau mày

"Xin gọi là Ảnh ~ bằng không, hãy nghĩ đến quá khứ." Nhếch miệng lên, vừa lòng

"Ảnh! ! phiền toái , ngài vui lòng tránh ra , tôi cần ra ngoài . Cám ơn!" Dùng giọng điệu kém nhất thế giới , Nhan MẠt Hàn tuông ra những lời này

"A ~ Vợ yêu , anh cũng vậy , định ra ngoài , vậy chúng ta cùng nhau xuống lầu đi!" Nam Cung Ảnh thuận thế ôm chầm lấy eo của Nhan Mạt Hàn

"Bệnh thần kinh! Phát dục à!" Nhan Mạt Hàn trừng mắt liếc hắn một cái, muốn gỡ bỏ tay của hắn ra

Một giây kế tiếp, bất thình lình , cảm giác đôi môi không có bất kỳ dấu hiệu , rơi vào hai đôi môi mỏng manh của cô

Trong lúc nhất thời. . . Đầu óc Nhan MẠt Hàn hóa đá

Thế nào. . . Thế nào. . . Chuyện gì xảy ra? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.