Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 44




"Nói nhanh!" Hắn tựa như rất quan tâm, kềm ở hai vai của cô đem cô tựa vô tường

Nhan Mạt Hàn mở ha tay của hắn ra , căn bản không muốn nhìn hắn

"Những gì anh nghe được , Lạc Thần nói không sai" Nhan Mạt Hàn nói xong, trong mắt lóe lên một tia cười nhạo. Hoặc là cô nên tự cười nhạo bản thân một chút rồi

Trong lòng Nam Cung Ảnh . . Đột nhiên co rút đau đớn một chút. Nhìn bộ mặt"Vết thương" cô , đột nhiên lại có chút đau lòng.

Nhờ ánh trăng, gian phòng cũng không có mở đèn. . . Loáng thoáng , hắn tựa hồ có thể cảm giác được tối hôm qua hơi thở. . . Cái loại đó mùi thơm ngát.

Cô tựa vào mặt tường lạnh như băng hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói."Tôi ..Tôi tưởng anh không cần biết quá nhiều.." Cô không muốn hắn biết ! Không muốn hắn hiểu! Không muốn cùng hắn có bất kì dính dáng nào. . . Chỉ muốn sau khi hợp đồng kết thúc , mỗi người lại có một cuộc sống riêng

"A. . . Em cho rằng tôi muốn biết?" Rất nhanh , Nam Cung Ảnh thay đổi sắc mặt , cười lạnh một tiếng , ngồi ở trên ghế salon , đốt một điếu thuốc

Bên trong gian phòng, không ánh sáng. . . Chỉ có một ít điểm nhỏ màu cam quang. . . Thiêu đốt tàn thuốc.

"Tôi chỉ bất quá là sợ ông nội sẽ quan tâm . ." Quả nhiên, lời mà nói, đâm chọt vào nỗi đau của Mạt Hàn

Thân thế. . . Chính là nỗi đau của cô. . Chóp mũi hơi đau xót, nhưng rất nhanh, cô che giấu.

"Hàaa...! Tốt nhất là vậy , tốt nhất là ông nội ghé bỏ tôi sau đó đồng ý cho chúng ta ly hôn~ Như vậy thật quá tốt , tôi liền trở về cuộc sống tự do" Hướng về phía hắn, Nhan Mạt Hàn lộ ra hai hàm răng trắng đều

Lời như vậy , sao hắn có thể nói ra? Chưa từng có nữ nhân nào nguyện ý rời bỏ hắn . Cho tới bây giờ toàn là người phụ nữ khác phải quỳ xin nịnh bợ hắn ! Tại sao lần này , người con gái này lại làm cho hắn không thể chịu được ! có thể để cho hắn , cùng cô diễn trò

Nam Cung ảnh dập tắt tàn thuốc. Giận dữ đi tới trước mặt cô. Hung hăng kềm ở lấy cô

"Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi sao? !" Nồng đậm mùi thuốc lá, Nhan Mạt Hàn ho khan

"tôi chỉ là muốn trở lại cuộc sống trước kia!" Lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng Nhan Mạt Hàn khẽ cười giễu . . Trở lại cuộc sống của chính mình?Là cái gì? Hiện tại, còn có thể trở về sao? Trở về . . Cũng không thể lấy lại lần đầu tiên quý giá của người con gái. . Không có trường học. . . Hơn nữa chỉ 19 tuổi thì có lần thứ nhất kết hôn . Đây coi là cái gì? ! A. . . Thật châm chọc. . . Mình, có phải hay không cũng là cái loại đó con gái hư

"Cuộc sống trước kia?" Hắn không hiểu.

"Đúng!Cuộc sống trước kia của tôi!" Cô gật đầu một cái, rất kiên định.

"Tôi muốn... Cho anh biết tôi và Thần không có liên hệ máu mủ , cũng có thể biết , anh ấy rất cưng chìu tôi , tôi rất thương anh ấy . Tôi chỉ mong muốn cho hợp đồng này nhanh chấm dứt" Cô tiếp tục nói , lời nói vừa nói ra khiến cho Nam Cung Ảnh ngây cả người...

"A. . ." Hắn hừ lạnh một tiếng. Nữ nhân này muốn rời hắn ra đi?? A, tốt lắm . . . Sẽ để cho cô thử một chút. Xem xem cô có thể hay không còn tiếp tục suy nghĩ rời đi.

"Làm phiền em làm rõ ràng tình huống, ta là chủ khế ước ! Chỉ cần tôi hợp đồng không kết thúc , thì em vĩnh viễn là vợ của tôi ! Nhớ cho rõ , vĩnh viễn..." Ầm... Nhan Mạt Hàn cứng đờ .Người đàn ông này nói gì? ! Không kết thúc hợp đồng? ! Như vậy sao được!

Nam Cung Ảnh , anh nói lại cho rõ ràng ! Ban đầu là anh cùng tôi diễn trò ! Là anh khiến tôi ! Như thế nào có thể như vậy? Rõ ràng là hắn yêu cầu cô diễn trò ... Chính cô cũng không đành lòng để cho Nam Cung Lão gia thất vọng .. Kết quả cuối cùng , hắn lại muốn đùa giỡn với cô?

"Không sai, là tôi bảo cô . . Bất quá, rất xin lỗi chính là, emđã ký hiệp ước, như vậy. . . Bây giờ hiện tại em muốn bội ước phải không? Em xem xét lại một chút , nếu bội ước , em sẽ bồi thường cho tôi là bao nhiêu tiền ! Rồi sau đó hãy quyết định có hủy hợp đồng hay không? Ha Ha Ha Ha Ha" Nam Cung Ảnh buông ra , Nhan Mạt Hàn đứng há hốc mồm ? Lấy hợp đồng ra , cố ý đếm ngón tay, thì thầm "Một, một số không, hai số không, ba số không, bốn lẻ, năm lẻ, sáu lẻ, bảy lẻ, tám lẻ, chín lẻ. . ."

"Đủ rồi! Không nên nói nữa. . ." Cô hai mắt nhắm lại. . . Hít sâu. . . Nhiều tiền như vậy, Ngôn Thị cũng không thể có đủ mà cho cô mượn

"Hợp đồng của chúng ta. . . Tiếp tục thôi." Cô thỏa hiệp, hắn thực hiện được cười một tiếng. Thu hồi hợp đồng , sau đó rời đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.