Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 11




Trong Biệt Thự của Nam Cung , bàn ăn đầy ấp tiếng cười cười nói nói

“ Ảnh , các con tính khi nào sẽ đính hôn ?” Nam Cung Tịch bỗng dưng hỏi một câu làm cả Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn cứng người

“ À , ba chúng con không dự định sẽ nhanh như vậy , chưa tính diến việc sẽ kết hôn” Nam Cung Ảnh nắm nắm tóc , không biết sẽ trả lời như thế nào

“ Ta nói là đính hôn , dù gì tính trước đến việc đó cũng sẽ tốt hơn , đường là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung sao có thể hồ đồ như vậy?” Nam Cung Tịch vẻ mặt nghiêm chỉnh .Đột nhiên , Nhan Mạt Hàn hoá đá , cái gì cái gì? Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung?

“ A , Anh…. Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung?” Nhan Mạt Hàn xém chút nữa không tự chủ đã ngã nhào xuống ghế . Tổng Tài chắc hẵng là người rất nhiều tiền , người đàn ông này là ngườ nhiều tiền lại còn là người đẹp trai . Trời cao quả thật không công bằng

“ Em yêu , em không phải biết sao , em không cần phải hoảng như vậy” Nam Cung Ảnh nháy nháy mắt , ý nói rằng cô không cần rõ ràng như vậy , sau đó vô cùng thân thiết nhéo nhéo mũi của cô

“ Ừh” Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái , nhưng trong lòng thầm nghĩ , cô không có đọc báo , cũng không xem đài làm sao có thể biết được hắn là ai

Trong lòng Nhan Mạt Hàn không ngừng “ nhảy múa” không yên . Tối hôm qua , người cùng cô nằm chung một giường một gối lại là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung . Nói như vậy , ba của hắn chính là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Nam Cung

“ Bác trai , anh ấy thật sự rất yêu thương cháu , cháu hiễu rất rõ anh ấy sẽ không lăng nhăng bừa bãi bên ngoài vì vậy khi nào đúng thời điểm chúng cháu sẽ đính hôn” Nhan Mạt Hàn nhìn thấy Nam Cung Ảnh bối rối không xử lí được liền giải vây dùm . Vừa nói xong , Nam Cung Tịch nghe như vậy cũng cảm thấy hài lòng

“ Ha Ha , xem Mạt Hàn có lòng tin như vậy , cũng tốt . Được thôi , hãy qua lại một thời gian nữa” Nam Cung Tịch cười nhìn Mộ Dung Tịch . Nhan Mạt Hàn thở một hơi , trời ạh ,năm nay cô chỉ 19 tuổi thôi , làm sao có thể cùng một người không có tình yêu mà đính hôn được . Chuyện này , thật nực cười .

Đêm khuya , sau khi bữa ăn kết thúc , cứ theo lẽ thường tình Nam Cung Ảnh nắm tay Nhan Mạt Hàn hướng ra cổng chính cho đến khi vào trong xe

“ A ha , cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Nhan Mạt Hàn tuỳ hứng ngồi trên yên xe

“ Tạm được , diễn cũng không tệ” Khoé miệng Nam Cung Ảnh cong lên , khởi động xe

Gần 11 giờ thành phố M , càng lúc càng thêm náo nhiệt . Nhan Mạt Hàn tựa vào ghế , nhìn ra ngoài cửa xe . Nếu như năm đó ba không bỏ mẹ mà đi , có phải bây giờ mọi chuyện đã khác rồi không? Nghĩ đi nghĩ lại , cảm thấy mệt mõi , Nhan Mạt Hàn nhắm hai mắt , ngủ thiếp đi

Nam Cung Ảnh lái xe đến khách sạn Jayz

“ Nè.. đến…” Lời nói còn chưa dứt , liền dừng lại , Nam Cung Ảnh phát hiện người bên cạnh đã ngủ thiếp đi

Trong lòng Nam Cung Ảnh chợt có một dòng cảm xúc , không muốn gọi cô dậy, cái miệng nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng thở , chân mày hơi trau lại , Nam Cung Ảnh cúi người xem tư thế cô đang ngủ , ngay lúc mặt của hắn đã gần kề mặt cô thì một hồi chuông điện thoại vang lên

Nam Cung Ảnh rút người lại , xém chút đã đụng vào cửa kiếng , giả vờ huýt sáo coi như không có gì xảy ra

“ điện thoại …” Nhan Mạt Hàn vội tỉnh dậy , cầm điện thoại lên

Chợt , trong mắt của cô hiện lên một chút niềm vui !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.