Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 95




Chương 95: Bố cháu sắp kết hôn với người khác.

Tô Thanh Vân vội nói: “Tổng giám đốc Tần, để em đưa anh ra ngoài.”

“Không cần.” Tần Lệ Phong kéo tay Tô Phương Dung, không cho phép từ chối: “Cô đưa tôi!”

Tô Phương Dung vẫn nở nụ cười cứng đờ: “Anh có phải không biết đường đâu.”

Anh trừng cô: “Tôi sợ bóng tối.”

Tô Phương Dung: “…”

Anh ta đã nói như vậy rồi, cô còn có thể làm gì được nữa?

Thấy ai người biến mất ở cửa, Tô Thanh Vân không cam lòng giậm chân. Cô ta không ngờ chị họ thoạt nhìn im lặng thành thật lại là cao thủ tán trai! Cô ta cắn răng, đưa tay vào túi xách lấy di động ra, mở xem ảnh chụp ở trung tâm bơi lội hôm nay, chậm rãi nhếch môi…

Sáng sớm, Tô Phương Dung thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi làm như mọi khi. Tô Thanh Vân đi đằng sau, ra vẻ kinh ngạc kêu: “Chị mau xem nè!”

Tô Phương Dung dừng bước, tò mò quay đầu lại. Tô Thanh Vân đưa di động cho cô, là một bài viết nặc danh, ảnh chụp trong bài chính là cảnh tượng hôm qua Tần Lệ Phong làm hô hấp nhân tạo cho Ngọc Vân, tiêu đề “Tổng giám đốc công ty J.L có hy vọng quay về với người yêu cũ.”

Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn điện thoại thật lâu, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Cô hít thở dồn dập, ấn nút tắt màn hình trả di động lại cho Tô Thanh Vân, nói: “Đến công ty đừng nhắc tới mấy tin đồn này, cũng đừng bàn luận. Tò mò về đời tư của thủ trưởng thì không tốt đâu.”

Ánh mắt Tô Thanh Vân sung sướng, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Tô Phương Dung quay đi mang giày, trong lòng rối bời.

“Chủ tịch Tần, xin hỏi bức ảnh lan truyền trên mạng có phải là thật không?”

Sáng sớm, Tần Bảo Đông vừa ra khỏi nhà thì bị phóng viên chặn lại. Ông ta giương mắt nhìn phóng viên: “Ảnh chụp gì?”

Phóng viên lập tức đưa di động, Tần Bảo Đông nhìn thì thấy là tin đồn của Tần Lệ Phong và Ngọc Vân. Ông ta biết Ngọc Vân, xuất thân không kém, nghe nói bây giờ là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng, hợp tác xây dựng nhãn hiệu với J.L, tốt hơn Tô Phương Dung kia không biết bao nhiêu lần. Nếu việc này là thật, Tần Bảo Đông đương nhiên vui như mở cờ. Ông ta trả điện thoại cho phóng viên, gật đầu cười hiền hòa: “Hai đứa nó là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã rất thân thiết với nhau, con trai tôi còn từng nói nhất định phải cưới con bé.”

Nghe vậy, cánh phóng viên lập tức nhắm ống kính vào ông ta.

“Vậy là tin tức này là thật đúng không?”

Tần Bảo Đông bình tĩnh nói: “Bọn nhỏ chưa bao giờ chia tay, sao có thể gọi là quay về? Chẳng qua năm đó cô Ngọc Vân ra nước ngoài đào tạo sâu, hai người dần dần ít gặp nhau nên bên ngoài mới đồn đãi chúng đã chia tay.”

“Vậy ngài rất thích cô Ngọc Vân làm con dâu của nhà họ Tần?”

Tần Bảo Đông gật đầu: “Cô Ngọc Vân rất xuất sắc, đương nhiên tôi rất thích con bé.”

“Vậy chủ tịch Tần…” Phóng viên còn muốn hỏi gì đó.

Tần Bảo Đông giơ tay lên: “Xin lỗi, tôi còn có việc cần xử lý.” Sau đó quay đầu đi vào biệt thự.

Cả ngày hôm nay Tô Phương Dung cứ không yên lòng, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt.

“Ê, mọi người thấy gì chưa? Hôm nay trang giải trí là tổng giám đốc Tần của chúng ta đấy!” Một đồng nghiệp đi ngang qua nói.

Tô Phương Dung khựng lại, vểnh tai nghe họ nói chuyện.

“Đương nhiên là thấy!” Triệu Gia Khiêm nói rất to, có vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Cũng không biết là cô bé lọ lem nào đòi gả cho nhà giàu, tôi đã sớm nói rồi, tổng giám đốc chỉ ham mới mẻ chơi đùa mà thôi!” Anh ta khinh thường nói, ánh mắt ghét bỏ nhìn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung siết chặt cây bút, nhưng không phản bác một lời. Phú Quý ngồi bên cạnh cười khẩy: “Tôi thấy có kẻ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không ăn được nên bắt đầu bôi nhọ, đúng là không phong độ.”

Triệu Gia Khiêm trừng Phú Quý: “Anh nói ai đấy hả?”

Phú Quý cười: “Tôi đang bảo con cóc, anh là cóc à? Sốt ruột nói lớn tiếng thế làm gì? Hay là sợ người khác không biết anh là cóc?”

“Anh!!!” Triệu Gia Khiêm tức giận đỏ mặt.

Tô Thanh Vân nhanh chóng khuyên nhủ: “Anh Khiêm đừng giận, anh Phú Quý không có ý đó…”

Phú Quý cười nhạt, tao nhã ngồi vào chỗ, cầm tay Tô Phương Dung. Tô Phương Dung nhìn Phú Quý bằng ánh mắt biết ơn. Triệu Gia Khiêm nhìn Tô Thanh Vân, cảm thấy bớt giận hơn: “Thanh Vân, anh không giận, sao anh lại so đo với loại người không có ý thức như thế chứ.”

Tô Thanh Vân ngoan ngoãn nói: “Anh không giận là tốt rồi.”

Triệu Gia Khiêm ra vẻ cảm thán: “Đều là chị em mà sao chênh lệch lớn quá! Không ngờ em lại lương thiện như thế…”

Tiên Vương vỗ bàn: “Triệu Gia Khiêm! Anh có giỏi thì nhắc lại xem…”

Tô Phương Dung vội kéo anh ta, lắc đầu: “Thôi đi Phú Quý.”

“Thôi gì mà thôi? Loại người này chẳng qua là tâm lý tự ti quấy phá, mình không ăn được thì đạp đổ, thật ghê tởm!”

“Anh…” Mặt Triệu Gia Khiêm lúc xanh lúc trắng, hận Phú Quý đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi gì mà tôi? Cũng không chịu đái ra mà tự soi gương xem, dù đàn ông trong thiên hạ này đều chết sạch cũng không đến lượt anh đũa mốc đòi chòi mâm son!”

Triệu Gia Khiêm đang định nổi giận, nghĩ tới gì đó lại cười: “Đúng, tôi không có tư cách đó, nhưng may mà tổng giám đốc Tần thấy rõ bộ mặt thật ham muốn hư vinh của ai đó nên không bị lừa, ngay cả chủ tịch Tần cũng thừa nhận quan hệ của anh ta và cô Ngọc Vân, đúng là kết cục đẹp cả đôi đường!” Nói xong, anh ta xoay người trở về chỗ ngồi, không quan tâm những người đối diện.

Tô Phương Dung chấn động, Phú Quý hung tợn trừng Triệu Gia Khiêm, nói: “Đừng để ý tới anh ta! Không ăn được nho nên chê nho xanh!”

Tô Phương Dung cười nói: “Tôi không sao. Còn anh nữa, đừng vì tôi mà cãi nhau với Triệu Gia Khiêm, đều là người cùng ngành, thường xuyên gặp mặt nhau, quan hệ bế tắc thì xấu hổ lắm.”

“Cô đừng quan tâm, tôi không quen sắc mặt của anh ta!”

Thấy mình không khuyên nhủ được, Tô Phương Dung bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì nữa. Cô cúi đầu xem tư liệu, tiếp tục chú tâm vào công việc, giả vờ như không nghe thấy tiếng bàn tán bên tai, nhưng trong lòng lại có chút tủi thân. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, những lời xì xào đó khó nghe cỡ nào, không phải là cô không biết, chưa từng trải qua.

Tần Lệ Phong vừa vào văn phòng đã thấy tạp chí giải trí được đặt trên bàn. Anh tưởng ai nhàm chán đặt ở đây, đang định mang đi vứt thì Trần Chính Cường lại nói: “Tổng giám đốc, anh nên đọc một chút thì tốt hơn.”

Tần Lệ Phong khó hiểu nhìn Trần Chính Cường, cầm tạp chí lên xem một chút, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, tạp chí trực tiếp bị ném vào thùng tác. Anh mím môi, đứng dậy cầm áo vest rồi nhìn Trần Chính Cường: “Hủy bỏ tất cả cuộc hẹn sáng nay.”

“… Vâng.”

Chiếc xe chạy băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã tới nhà họ Tần. Tần Lệ Phong xuống xe đi thẳng vào nhà chính. Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc đang ngồi trong phòng khách nói cười rất vui vẻ, cửa bị mở ra, Tiêu Mỹ Ngọc thấy người ở trước cửa, mỉm cười nói: “Lệ Phong à, sao lại về nhà vào lúc này?”

Tần Lệ Phong lạnh mặt không nói gì, đi đến trước mặt họ.

Kể từ khi Tần Lệ Phong vào nhà, Tần Bảo Đông đã đanh mặt. Thấy Tần Lệ Phong đi đến trước mặt mình, ông ta hừ lạnh, bất mãn nói: “Sao lại không lễ phép thế hả? Vào nhà mà không biết chào hỏi à?”

Tần Lệ Phong gằn từng chữ: “Tại sao ông lại nói những lời này?”

Tần Bảo Đông đương nhiên biết anh đang hỏi gì. Ông ta tựa lưng vào ghế: “Tao là bố mày, tao có quyền đó.”

Tần Lệ Phong híp mắt, hai tay siết chặt, cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo như vụn băng: “Từ nhỏ tới lớn ông chưa bao giờ quan tâm tôi, cứ tiếp tục giữ thái độ đó không được sao?

Thái độ của anh chọc giận Tần Bảo Đông. Ông ta đứng bật dậy, trừng anh: “Đừng quên mày là con tao! Tao muốn làm gì, nói gì không tới lượt mày dạy tao!”

Tần Lệ Phong cười lạnh: “Một khi đã vậy, tôi cùng ai yêu đương, tôi cưới ai cũng không cần ông chỉ trỏ!”

“Lệ Phong…” Tiêu Mỹ Ngọc trách cứ một tiếng, vỗ lưng Tần Bảo Đông: “Cậu không nhận tôi đã đành, bố cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.”

“Tốt cho tôi ư?”

Tần Lệ Phong cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn hai người: “Từ giờ trở đi, chuyện của tôi không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay vào, nếu nói thêm một câu thì đừng trách tôi không khách khí!” Anh cầm ly trà ném mạnh xuống đất, khiến Tiêu Mỹ Ngọc sợ tới mức hét toáng lên: “Á!”

Tiếng kêu chói tai làm kinh động Tần Bảo Đông. Ông ta nổi giận đùng đùng đứng dậy. Tần Lệ Phong lại không thèm nhìn ông ta, xoay người muốn rời đi. Tần Bảo Đông thở hổn hển: “Chỉ cần tao còn sống thì con đàn bà lẳng lơ ong bướm như mẹ mày sẽ không bao giờ được bước vào cửa nhà họ Tần!”

Nghe vậy, Tần Lệ Phong khựng lại, quay đầu nhìn ông ta. Thấy chồng mình đỏ mặt tía tai, lại nhìn Tần Lệ Phong đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ như một con sư tử đực, Tiêu Mỹ Ngọc run rẩy đứng dậy: “Bảo Đông, ông đừng… Đừng nói cô Tô như vậy.” Bà ta khuyên Tần Bảo Đông, còn lén nhìn Tần Lệ Phong, ánh mắt của anh quá đáng sợ, ngay cả bà ta cũng không dám nhìn thẳng.

Tần Bảo Đông muốn nói gì đó, nhưng dưới khí thế mạnh mẽ của con trai, ông ta há miệng, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, rõ ràng là cũng bị hù dọa. Tần Lệ Phong liếc nhìn họ: “Cô ấy là người như thế nào chỉ mình tôi biết là được.” Anh xoay người, nói: “Không trông coi được vợ mình thì chỉ trách mình vô năng, đừng oán hận bất cứ ai.” Nói xong, anh lập tức rời khỏi nơi này.

“Mày!!!” Những lời này đâm thẳng vào tim đen của Tần Bảo Đông.

Tiếng động cơ nổ máy vang lên ngoài cửa. Tiêu Mỹ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, Tần Bảo Đông bị chọc giận, đập tay lên bàn: “Thật là hỗn xược!”

“Bảo Đông… Ông nhìn cậu ta vừa rồi mà xem, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng ta, thật đáng sợ.” Tới bây giờ giọng Tiêu Mỹ Ngọc vẫn còn run rẩy.

Tần Bảo Đông cắn răng không nói gì. Lần đầu tiên ông ta thấy Tần Lệ Phong như vậy, nhưng xưa nay đứa con trai này vốn không nằm trong tầm khống chế của ông ta. Điều này khiến Tần Bảo Đông cảm thấy vô cùng thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.