Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ

Chương 32: Chạy trốn




"Vương Khải Trạch, tôi van xin anh, anh giúp tôi thoát khỏi nơi này đi mà. Tôi không thể nào chịu nổi nữa, anh rủ lòng thương giúp đỡ tôi đi. Làm ơn đấy!" Cả người của Mạc Hy Tuyết khụy xuống đất, đôi mắt đỏ hoe mang theo nỗi thống khổ tột cùng.

Người đàn ông ái ngại nhìn cô gái đáng thương này, anh cẩn thận đỡ cô đứng dậy, "Hy Tuyết, cô đứng dậy trước đi! Đừng quỳ ở dưới đó như vậy." Anh thật sự cảm thấy khó xử khi Mạc Hy Tuyết quỳ xuống van xin anh như thế.

Hôm nay, Vương Khải Trạch đến đây dưới sự phó thác của Phương Từ Khiêm, dạo gần đây sức khỏe của Mạc Hy Tuyết yếu hơn trông thấy, nên vị bác sĩ này có mặt ở đây là để kiểm tra cho cô. Nhưng ai lại ngờ rằng Phương Từ Khiêm lại tàn nhẫn đến mức như thế này. Bạn thân của anh giam cầm cô gái đáng thương ấy, làm cô ấy rơi vào nỗi thống khổ tột cùng như vậy.

Mạc Hy Tuyết không ngừng lắc đầu, cô cự tuyệt đứng dậy, "Không, nếu anh không đồng ý giúp tôi, tôi sẽ cứ quỳ như vậy, sẽ không đứng lên đâu. Vương Khải Trạch, anh thương hại cho tôi một chút được không? Tôi chỉ muốn rời khỏi Phương Từ Khiêm thôi mà." Bị giam cầm, bị dày vò như một món đồ chơi, Mạc Hy Tuyết sắp không trụ nổi nữa rồi. Bây giờ chỉ hy vọng rằng, cô có thể thoát khỏi tên ác quỷ kia thôi.

Người đàn ông phía trước không biết phải làm như thế nào cả.

Gương mặt anh hơi nhăn nhó, sự khó xử thể hiện rõ trên mặt của người đàn ông, Mạc Hy Tuyết càng như vậy, Vương Khải Trạch càng cảm thấy có lỗi. Nếu như trước đây anh tích cực khuyên bảo Phương Từ Khiêm thì Mạc Hy Tuyết cũng sẽ không bị đẩy vào tình cảnh như hiện giờ.

Tuy Phương Từ Khiêm là bạn thân của anh, nhưng Vương Khải Trạch không có cách nào chấp nhận được những việc làm mà cậu ta đối với Mạc Hy Tuyết. Sao cậu ta có thể đối xử với một cô gái vô tội như vậy? Vương Khải Trạch tự hỏi rằng, Lạc Hy Hy mới là người gây ra tội tình, vậy thì lý do là gì mà Phương Từ Khiêm lại bắt Mạc Hy Tuyết gánh chịu những hậu quả ấy?

Cuối cùng, người đàn ông cũng mềm lòng, gật đầu đồng ý, "Được rồi! Cô đứng dậy đi! Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi đây!" Nghe câu này, Mạc Hy Tuyết mới chịu đứng dậy, cô vô cùng biết ơn Vương Khải Trạch. Mạc Hy Tuyết cũng đã có cơ hội thoát khỏi con ác quỷ như Phương Từ Khiêm rồi.

Vương Khải Trạch giúp cô bày kế, Mạc Hy Tuyết cũng thành công thoát khỏi căn nhà đã giam cầm cô suốt thời gian vừa qua. Nhưng khi trốn ra rồi, điều cần phải nghĩ đến là, Mạc Hy Tuyết phải đi về đâu đây?

Cô trở về nhà họ Mạc, nhưng hai người kia chẳng những không chấp nhận cô, Mạc Tu Văn còn tìm cách đuổi cô đi, "Mày mò về đây làm gì? Không phải trước đây mày cậy có Phương Từ Khiêm bảo vệ cho mày nên được nước làm càn sao? Bây giờ bị Phương Từ Khiêm đá rồi thì lại vác mặt về đây cầu sự giúp đỡ à? Mau biến đi, đừng ở đây làm vấy bẩn nhà họ Mạc." Ông ta khinh bỉ cự tuyệt còn không đồng ý để cho Mạc Hy Tuyết đặt chân vào nhà họ Mạc.

Lục Tư Nghiên càng được nước, bà ta luôn miệng buông những lời cay độc đối với Mạc Hy Tuyết.

Cô tuyệt vọng rời khỏi nhà họ Mạc một mình lang thang trên đường mà không biết phải đi về đâu.

Khi trời đã tối, không còn cách nào khác, Mạc Hy Tuyết chỉ có thể đến nhờ sự giúp đỡ của Hứa Minh Vy, người bạn thân cận nhất của cô. Cũng may, Hứa Minh Vy tốt bụng để cho cô ở lại nhà cô ấy vài ngày, không những thế, cô ấy còn rất lo lắng cho Mạc Hy Tuyết nữa.

Đặt cốc nước ấm xuống trước mặt Mạc Hy Tuyết, Hứa Minh Vy trong lòng vừa sốt sắng vừa lo lắng cho người bạn này của mình, "Cậu nói cho mình biết, đã xảy ra những chuyện gì với cậu? Sao cậu lại biến thành bộ dạng như hiện giờ? Có phải Phương Từ Khiêm đã làm gì cậu không?" Dáng vẻ của Mạc Hy Tuyết hiện giờ vô cùng tiều tụy, người ta nhìn mà cảm thấy xót xa vô cùng.

Rõ ràng khi Hứa Minh Vy gặp Mạc Hy Tuyết, cô gái này vẫn còn rất bình thường mà. Nhưng sao chỉ một thời gian không gặp Mạc Hy Tuyết đã biến thành bộ dạng như thế này rồi? Hứa Minh Vy không cách nào chịu được khi nhìn bạn thân mình rơi vào tình trạng như thế.

Mạc Hy Tuyết cắn môi, cô từ từ kể lại mọi chuyện cho Hứa Minh Vy nghe, kể cả chuyện trong thời gian vừa qua Phương Từ Khiêm đối xử với cô như thế nào. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Mạc Hy Tuyết gục đầu vào vai Hứa Minh Vy mà bật khóc nức nở, "Minh Vy, mình có lỗi gì trong chuyện này chứ? Tại sao Phương Từ Khiêm lại nhẫn tâm đối xử với mình như thế? Mình không hiểu mình đã làm sai điều gì nữa?"

"Hy Tuyết, đừng khóc nữa. Đây không phải là lỗi của cậu đâu. Cậu phí nước mắt vì cái tên tra nam ấy làm gì?" Hứa Minh Vy vỗ nhẹ lên lưng của Mạc Hy Tuyết, cô vừa an ủi bạn thân mình nhưng trong lòng lại vô cùng căm giận, "Là hắn ta không biết trân trọng cậu. Ngoài kia có biết bao nhiêu người yêu thương cậu, cần gì phải đau đớn vì một tên khốn nạn ấy. Bỏ quách tên đó đi, sống với chị đây, chị nhất định sẽ nuôi cậu." Bây giờ Hứa Minh Vy hận không thể xông đến phang cho cái tên khốn nạn Phương Từ Khiêm kia một trận đấy.

Bạn thân của cô, chỉ một mình cô được bắt nạt.

Sao Phương Từ Khiêm lại dám làm những chuyện khốn kiếp đến như thế?

Mấy hôm nay, Mạc Hy Tuyết đều ở nhà của Hứa Minh Vy, nhưng tâm trạng của người con gái ấy cứ như ở trên mây vậy. Nhìn coi như vậy, Mạc Hy Tuyết thật không đành lòng một chút nào cả. Đã hết lời khuyên nhủ nhưng tinh thần của Mạc Hy Tuyết vẫn không khá lên một chút nào cả.

Trong lòng của Mạc Hy Tuyết trong mấy ngày qua đều thấp thỏm không yên, cô luôn lo sợ, lỡ như Phương Từ Khiêm phát hiện ra chuyện cô đã trốn thoát, liệu người đàn ông đó có tìm đến đây hay không? Chẳng thể chịu nổi tình cảnh như thế, Mạc Hy Tuyết buộc phải đưa ra một quyết định táo bạo.

"Minh Vy, mình nghĩ mình sẽ ra nước ngoài một thời gian. Mình cần phải bình tĩnh một thời gian, không thể nào sống mãi như thế này nữa." Tối đến, Mạc Hy Tuyết tìm cơ hội nói chuyện với Hứa Minh Vy. Cũng phải cảm ơn người bạn này đã giúp đỡ cô trong thời gian vừa rồi.

Hứa Minh Vy gật đầu, cô cũng không ngạc nhiên, "Ừ! Nếu cậu đã đưa ra quyết định như thế, mình sẽ ủng hộ cậu. Nhưng nếu cậu cần sự giúp đỡ, mình sẽ dốc lòng hết sức giúp đỡ." Đây quả nhiên là người bạn tốt nhất của cô. Mạc Hy Tuyết cảm thấy thật may mắn khi đã gặp được người bạn này.

Cô khẽ lắc đầu, "Không cần đâu. Mình còn một chút tiền tích cóp đủ để sang nước ngoài. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, Minh Vy." Mạc Hy Tuyết xúc động ôm lấy cô bạn của mình.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, Mạc Hy Tuyết liền khởi hành sang nước Pháp xa xôi. Hôm ấy, chỉ có Hứa Minh Vy đi tiễn cô mà thôi.

Cô ngoái đầu nhìn lại quê hương mình lần cuối, sau đó liền dứt khoát xách hành lý hướng về một nơi xa xôi.

Tạm biệt và hẹn sớm gặp lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.