Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 309: 309: Thủ Tục Kết Hôn 1




Chỉ là, khi anh nói ra câu đầu tiên, Thẩm Mẫn vô cùng chấn động.

Bà ấy mở to mắt nhìn Bạch Dạ Kình, cái ly trong tay thiếu chút nữa rơi vào lò sưởi.

Cũng may, Bạch Dạ Kình đã đoán được, sớm cầm lấy cái ly, đặt hai ly lên bàn trà nhỏ.

"Cháu...!Cháu vừa nói cái gì?" Trên mặt Thẩm Mẫn không còn một chút máu.

Chẳng những là môi mà ngay cả miệng dường như cũng phát run.

Bà ấy nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Kình, trong mắt đều là không thể tin được.

Bạch Dạ Kình hiển nhiên đã sớm dự liệu được phản ứng đó, vẻ mặt anh đã nhạt đến không thể nhạt hơn.

"Tinh Thần không phải là con ruột của bác." Bạch Dạ Kình lặp lại một lần nữa, giọng không nhẹ không nặng nhưng lại giống như một chiếc búa đập vào lòng Thẩm Mẫn.

Năm ngón tay bà ấy ở gần lò sưởi những vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau...!

"Chuyện này, cháu nghe ai nói?" Cuối cùng Thẩm Mẫn đã tìm được tiếng nói của mình, bà ấy mở miệng hỏi, mỗi một chữ đều bay bổng.

Một giây sau, như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong mắt bà ấy lướt qua một tia u sầu: “Tinh Thần cũng biết sao?”

Bạch Dạ Kình lắc đầu: “Bác yên tâm, cháu không nói với cô ấy.”

“Vậy thì tốt…” Thẩm Mẫn nghe anh nói vậy, sắc mặt bà ấy mới hòa hoãn được một chút.

Một giây sau, bà ấy phục hồi tinh thần nhìn anh: “Chuyện này người khác không thể biết mới đúng, đừng nói là một người ngoài như cháu, ngay cả ba Tinh Thần cũng không biết.”

Lúc đầu, một mình bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, kết quả lại phát hiện sảy thai.

Đây đối với hôn nhân lúc ấy đã tràn ngập nguy cơ, là đả kích chí mạng đối với bà ấy.

Dưới tình huống trong lòng áp lực nặng nề, không dám nói với bất kỳ người nào, ngay cả Hạ Quốc Bằng cũng không dám nói.

Nhưng sau khi bà ấy phẫu thuật xong, chuẩn bị rời đi, thượng đế lại ban cho bà ấy một đứa bé không ba không mẹ, một đứa bé bị vứt bỏ.

“Lúc bác ôm cô ấy từ trong bệnh viện, có phải có một túi vải màu xanh, trên đó thêu một đóa hoa lan phải không?” Bạch Dạ Kình không trả lời Thẩm Mẫn mà hỏi ngược lại bà ấy.

“Cháu điều tra?” Nếu không sao có thể biết cặn kẽ như vậy.

“Xin lỗi, cháu cũng không cố ý điều tra nhiều như vậy.” Nếu có thể, Bạch Dạ Kình thà không biết thân thế của cô.

Đây quả thật là một trò đùa, hơn nữa, là một trò đùa không hề vui chút nào.

“Lúc sinh Đại Bạch, cháu từng tìm hiểu thân thế cô ấy.

Gần đây xem lại, mới phát hiện nhiều như vậy.” Bạch Dạ Kình không nói thật, anh không muốn gây thêm rắc rối, tìm phiền toái cho mình.

Thẩm Mẫn do dự, bà ấy cũng không biết nên tin hay không.

Hồi lâu sau, bà ấy mới mở miệng: “Tối nay cháu nói nhiều với bác như vậy, là có tính toán gì?”

Bà ấy sợ có bất trắc gì.

“Cháu chỉ hy vọng chuyện này vĩnh viễn chỉ có bác biết, cháu biết, trừ hai người chúng ta ra, không có người thứ ba biết, quan trọng hơn chính là không để cho Tinh Thần biết.” Bạch Dạ Kình nói ra mục đích của mình: “Tinh Thần và bác chia xa nhiều năm, thật vất vả lắm mới được gặp mặt, hưởng thụ tình cảm mẹ con.

Cháu không hy vọng nửa đường lại xảy ra chuyện gì, phá vỡ sự vui vẻ hiện giờ của cô ấy, cũng hy vọng bác hiểu.”

Anh nói thật.

Mẹ ruột nhận định hơn hai mươi năm, đột nhiên phát hiện chỉ là mẹ nuôi, chuyện này tất nhiên là một đả kích.

Huống chi ba ruột của cô lại là chú của anh…

Chuyện này, đương nhiên anh không thể để cho cô biết.

Thẩm Mẫn gật đầu: “Cháu nói không sai.

Chuyện này, nếu để cho Tinh Thần biết, đối với nó mà nói đúng là một đả kích.

Thật ra bác cũng giống cháu, cũng không nguyện ý nói toạc chuyện này ra.

Nó là một đứa con gái tốt, cho dù nhiều năm như vậy, bác không ở bên cạnh nó, nhưng ở trong lòng bác, bác xem nó là con gái ruột mà đối đãi.”

Nói đến đây, bà ấy dừng một lát, sau đó cảm khái: “Nếu như có thể, bác hy vọng nó chính là do bác sinh ra.”

Bạch Dạ Kình nhìn Thẩm Mẫn, ánh mắt nặng nề: “Từ ngày bác ôm cô ấy đi, cô ấy chính là con ruột của bác.”

Thẩm Mẫn trầm tư gật đầu.

Cho đến lúc này, biết mục đích của anh, sắc mặt bà ấy mới dần tốt hơn.

“Nếu nói xong rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.

Tinh Thần sẽ đi vào tìm cháu.” Thẩm Mẫn đứng dậy.

“Bác Trầm, cháu còn có một chuyện.”

Nghe Bạch Dạ Kình nói, Thẩm Mẫn lại ngồi xuống.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn anh dò xét.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình đầy nghiêm túc, lời anh nói ra lại kiên quyết: “Cháu muốn kết hôn với cô ấy, hơn nữa còn nhanh chóng kết hôn.

Hy vọng chuyện này có thể được bác đồng ý.”

Ánh mắt của anh đầy sự chân thành.

Thẩm Mẫn biết anh nghiêm túc, trong lòng bà ấy tất nhiên cảm thấy vui vẻ cho con gái.

Vẻ mặt Thẩm Mẫn đầy vui mừng cười nói: “Chuyện kết hôn, chỉ cần Tinh Thần đồng ý, bác dĩ nhiên đồng ý.

Hai con cũng có con rồi, kết hôn đối với hai mẹ con nó mà nói, đều là chuyện tốt.

Nhưng bên phía ba mẹ cháu… Bác sợ Tinh Thần bị uất ức.”

“Bác yên tâm, cháu…”

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bạch Dạ Kình đang muốn nói tiếp, cánh cửa đã bị đẩy ra, Hạ Tinh Thần chòm người vào nhìn bọn họ: “Con có thể vào không?”

Có lẽ là bị người khác biết được bí mật lớn nhất của mình, Thẩm Mẫn còn hơi chột dạ, ánh mắt bà ấy đầy vẻ lúng túng.

Trái lại Bạch Dạ Kình vẫn ung dung bình tĩnh như bình thường.

Anh không quên trấn an Thẩm Mẫn bằng ánh mắt, vẻ mặt như thường nói: “Bác Trầm, bác nhất định phải nhớ đến bệnh viện kiểm tra lại.

Cháu thấy người cháu sắp xếp tương đối tốt.”

Thẩm Mẫn an lòng, gật đầu: “Cũng được.”

Bạch Dạ Kình nói: “Đến lúc đó, hy vọng bác và ba mẹ cháu gặp mặt một lần.”

Thẩm Mẫn gật đầu.

Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Hạ Tinh Thần, anh cảm thấy giống như cô đang nhìn mình dò xét, anh không nhìn cô, kéo tay cô đi.

Thẩm Mẫn đứng trong phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thấy hai người họ tay trong tay, không biết tại sao trong lòng có chút lo lắng.

Bà ấy thở dài, sờ ngực, chắc là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Hạ Tinh Thần bị anh nắm tay, đi ngang qua phòng Hạ Đại Bạch đang xem tivi.

Cô hỏi: “Tại sao mẹ em phải gặp mặt ba mẹ anh? Hai người đang bí mật âm mưu chuyện gì? Sao không nói gì với em?”

Bạch Dạ Kình không để ý đến cô.

Cuối cùng anh đã chọc giận cô, đến cửa phòng khách, cô rút tay ra khỏi tay anh, đi đến trước mặt anh.

Giương hai tay chặn anh lại.

“Tối nay anh không nói cho em biết thì đừng nghĩ sẽ được đi.”

Bạch Dạ Kình sãi một bước chân dài, thân hình cao lớn trực tiếp ép đến: “Đúng lúc anh cũng không muốn đi đâu.

Hay là tối nay hai chúng ta cứ đứng trong sân như vậy cả đêm đi.”

Anh cúi người kề sát lại gần cô, Hạ Tinh Thần theo bản năng lùi về sau một bước, lưng dựa vào cửa phòng khách phía sau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.