Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 133




Editor: May

“Yên tâm đi, đừng lo lắng. Tin tưởng Lâm tổng sẽ dàn xếp được chuyện này.” Rebecca nhìn ra lo sợ bất an của cô, nhẹ giọng nói an ủi. Bên tai Điền Kỳ Kỳ lại chỉ có tiếng Tây Ban Nha lưu loát của Lâm Dật, giống như khe nước suối u tĩnh giữa đêm khuya, lưu loát chảy xuôi giữa đá núi, róc rách có lực, cũng lộ ra một cổ tiêu điều lạnh lẽo.

Không biết anh đã bảo trì tư thế như vậy bao lâu rồi, trong mắt đều là mệt mỏi của anh bỗng nhiên làm người có loại…… cảm giác đau lòng. Điền Kỳ Kỳ hơi kinh hãi, gọi trở về suy nghĩ tự do của mình, lại thấy anh đã cắt đứt điện thoại đi về bên này.

“Lâm tổng, vương thất Tây Ban Nha bên kia……” Rebecca xê dịch vị trí sang bên cạnh, để anh cũng cùng nhau ngồi xuống.

“Trước đây bọn họ thực vừa lòng tác phẩm của chúng ta, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cho dù có thể chứng minh chúng ta không có sao chép……” Có lẽ là bởi vì giữa lời nói mang theo ý tứ ngấm ngầm hại người, Lâm Dật liếc mắt nhìn Điền Kỳ Kỳ một cái, thấy cô cũng không có để ý, mới lại tiếp tục mở miệng, “Nhưng tiết lộ bản thảo thiết kế ra ngoài là trách nhiệm ở chỗ chúng ta, điểm này chúng ta không thể trốn tránh. Chuyện này các người liền trước không cần phải xen vào.” Lâm Dật tựa hồ đã có quyết đoán.

“Vậy……”

“Tôi đã nói với vương thất Tây Ban Nha bên kia sẽ thiết kế một tác phẩm khác cho bọn họ, cho nên mấy ngày này các người phải vất vả. Quốc tế Hoa Xa bên kia tôi sẽ xử lý.” Lâm Dật đè đè huyệt Thái Dương, đôi mắt thâm thúygiống như một cái động đen, từng chút cắn nuốt tâm vốn đã lưu lạc của Điền Kỳ Kỳ. Cô nghĩ thế nào cũng không ra vì sao bản thảo thiết kếsẽ rơi xuống vào trong tay người khác.

Rebecca gật gật đầu, bây giờ, cũng chỉ có như thế. Chỉ là thời gian trước mắt cấp bách, làm chức nghiệp nhà thiết kế trang sức này lâu như vậy, trước nay cô còn chưa gặp phải chuyện gấp gáp như vậy. “Kỳ Kỳ, chờ lát nữa chúng ta sửa sang lại một chút ý nghĩ.” Bọn cô cũng cần điều chỉnh cảm xúc một chút.

“Coi như là nhận lấy giáo huấn đi. Tuy rằng thời gian có điểm khó khăn, nhưng tôi tin tưởng các người có thể. Yên tâm đi, mọi việc đều còn có tôi. Rebecca cô đi xuống trước đi, trấn an cảm xúc mọi người một chút, Điền Kỳ Kỳ cô ở lại.”

Điền Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh một cái, bộ dáng nghiêm nghị kia làm cô lại có chút không rét mà run. “Lâm…… Tổng……” Cô lắp bắp mở miệng, lại không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ là giọng nói khàn khàn, đã tiết lộ hoàn toàn tâm tình thấp thỏi bất an của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.