Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 124




Editor: May

“Bảo bối, vậy chẳng may có một ngày An Tiểu Mễ chuyển trường, sau đó con không thấy được cô bé thì làm sao bây giờ?” Điền Kỳ Kỳ có chút sợ hãi, sợ hãi Điền Bảo Bảo quá mức nghiêm túc mà không thể tự kềm chế. Như vậy đến lúc đó chẳng may bé tổn thương, cô nên đi an ủi bé như thế nào? Cô nên một lần nữa khởi động thế giới bởi vì ảo tưởng tan biến mà sụp xuống của bé như thế nào? Người luôn là có chút cảm giác nguy cơ mới càng an toàn.

“Vậy chờ con trưởng thành đi tìm cô ấy.” Điền Bảo Bảo thoáng suy nghĩ một chút, sau đó mở trò chơi bên trong ipad ra, chán đến chết chơi lên.

Điền Kỳ Kỳ cười một tiếng. Trong lòng có tình yêu luôn là tốt, cô cần gì phải muốn đi phá hư thế giới không dính bụi trần kia của Điền Bảo Bảo. Đó thật sự là chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

Lâm lão gia tử nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ và Điền Bảo Bảo có vẻ thật cao hứng.

“Ông nội Lâm.” Miệng nhỏ cua Điền Bảo Bảo vô cùng ngọt ngào kêu lên, đại khái cũng là vì biết Lâm Dật gọi ông là ba, cho nên Điền Bảo Bảo cũng nhiều thêm một phần cảm giác hảo cảm với ông lão từ ái này.

“Bảo Bảo, mau đến trong lòng ngực ông nội cho ông nội ôm một cái, lúc này mới mấy ngày không thấy, giống như lại cao hơn một chút rồi!” Lâm lão gia tử có loại lạc thú ngậm kẹo chơi đùa cháu ở trong đó, duỗi tay khoa tay múa chân đo chiều cao.

“Kỳ Kỳ, tùy tiện ngồi đi, coi như nơi này là nhà mình, ngàn vạn đừng khách khí.” Lâm lão gia tử sai người bưng bánh ngọt cùng mâm đựng trái cây lên, tiếp đón Điền Kỳ Kỳ ngồi xuống trước. Người khác bởi vì xuất phát trễ, cho nên lúc này còn chưa tới.

“Cảm ơn ông Lâm, ông quá nhưng khí.” Điền Kỳ Kỳ cười dịu dàng, không làm ra vẻ bộ dáng có được yêu thích của Lâm lão gia tử. Biết cô là một mình nuôi đứa nhỏ, không nhịn được cảm thấy có chút đáng tiếc. Lại sẽ có gã đàn ông bỏ mẹ con bọn họ không màng, nếu có một ngày ông biết là ai, ông nhất định phải đòi công đạo vì Kỳ Kỳ.

“Ở chỗ này không cần câu nệ.” Sự hiền lành của ông Lâm trước sau đều treo ở trên dung nhan hơi hiện lên vẻ già nua kia, nhìn bộ dáng Điền Kỳ Kỳ không buông lỏng, Lâm lão gia tử lại cường điệu lần nữa.

“Bảo Bảo, cháu có thích nơi này không?” Lâm lão ngược lại lại đi chơi đùa với Điền Bảo Bảo.

Điền Bảo Bảo vội gật đầu không ngừng, “Nơi này tựa như cung điện, cháu thực thích nơi này.” Điền Bảo Bảo không hề che dấu tất cả suy nghĩ của mình.

“Vậy về sau cháu có thể cùng mẹ cháu thường xuyên tới chơi,” Nhìn bộ dáng cười đến không khép miệng được kia của Điền Bảo Bảo, cảm xúc của Lâm lão gia tử cũng hoàn toàn bị cảm nhiễm, “Khó trách đứa nhỏ này của cô hợp ý Dật Nhi như vậy, nó đối với ai cũng lạnh lùng.” Ông Lâm nói một nửa dừng một chút, nhìn thần sắc Lâm Dật hơi đổi, làm như nghĩ tới cái gì, ngay sau đó lại nói tiếp, “Nhưng ta thấy, Bảo Bảo và Dật Nhi lớn lên còn có vài phần tương tự đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.