Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 1




Ngày hôm sau, Điền Kỳ Kỳ rất đúng hẹn, đến khách sạn Đế Quốc. Điền Kỳ Kỳ vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, từ bên ngoài nhìn vào, người nào cũng sẽ choáng váng. Đèn thủy tinh lấp lánh khiến người ta hoa mắt, phong cách trang trí ở đây ban đêm cũng như ban ngày, âm nhạc du dương, nhẹ nhàng.

Xa xỉ, xa xỉ quá rồi!

Điền Kỳ Kỳ căng thẳng hít một hơi thật sâu, rồi đi đến thang máy.

“Leng keng!”

Cửa thang máy mở ra, Điền Kỳ Kỳ mò theo địa chỉ phòng mà hôm qua La Hạo để lại ” 103…” Cái phòng kia cứ như đang mở ra, chắc là phòng cô cần tìm rồi. Điền Kỳ Kỳ cực kì vui mừng, đẩy cửa đi vào, rồi đóng sập cửa lại. Cô không hề hay biết rằng, việc làm này lại xáo trộn cả cuộc sống của cô đến cả sau này.

Trên chiếc giường lớn hoa lệ có một người đang nằm, Điền Kỳ Kỳ đoán rằng người đó là La Hạo. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, cúc áo mở đến ngực, lộ ra phần da thịt cứng rắn. Hô hập phập phồng nặng nề. Trong không khí là mùi rượu nhàn nhạt, chắc là anh mới vừa uống rượu.

“Lấy nước cho tôi với, khát quá.”

Tự nhiên nghe được một giọng nói trầm trầm mà mơ hồ, nghe có vẻ đang rất khó chịu, Điền Kỳ Kỳ có chút không đành lòng, liền đi kiếm chỗ rót nước.

“Nước đây”

Điền Kỳ Kỳ vội vàng chạy đến mép giường, thì phát hiện ra người này không phải là La Hạo. Cô liền đứng ngẩn người, trong một lúc lâu không biết phải làm sao.

“Sao lại như thế này?”

Khuôn mặt trước mắt mình thật điên cuồng, sự u ám kia khác hẳn với La Hạo. Trên người anh ta có một loai khí chất cực kì đồ sộ. Làn da ngăm đem, tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, con ngươi lộ ra sự lạnh lẽo, đôi môi được đo đạc tuyệt mỹ, khuôn mặt kia nếu đem so với Satan thì còn đẹp trai hơn ba phần, người này quả thật là đứa con của thượng đế.

Anh ta đang say mèm, nhưng vẫn toát ra được sự cao quý, ưu nhã. Bộ quần áo bó sát trên người là được đặt may, cứ như được làm ra để dành cho anh. Dù bây giờ anh ta đang nằm, thì sự tà mị ấy vẫn len lỏi khắp cả phòng.

“Cho tôi uống!” Không biết từ khi nào, người đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn Điền Kỳ Kỳ rồi ra lệnh.

Điền Kỳ Kỳ liền đem nước tới bên môi của anh ta, còn trong lòng thì suy nghĩ tại sao La Hạo không ở đây mà là người đàn ông xa lạ này. Chẳng lẽ cô đi nhầm phòng? Nghĩ đến tình huống này, Điền Kỳ Kỳ đen mặt, cô định ra ngoài tìm phòng La Hạo đã hẹn.

Lâm Dật uống hết một cốc nước lớn, cảm thấy trong người đỡ khó chịu hẳn. Anh ý thức được trong phòng có thêm một người nữa, Lâm Dật đứng dậy khó khăn, đôi mắt thâm trầm có một tầng mê ly, mờ mịt, nhìn vào cô gái bên cạnh.

“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”

Nếu cô thật sự đi nhầm phòng, chẳng phải 100 vạn kia sẽ bốc hơi sao. Điền Kỳ Kỳ trong lòng còn đánh mình vì tính toán nhỏ nhặt.

“Y Ninh! Em đã trở lại! Là em sao? Y Ninh?”

Lâm Dật bắt lấy cô, nói ra một cái tên.

“Thật xin lỗi, anh nhận sai người rồi!”

Điền Kỳ Kỳ giãy giụa, sức của nam với nữ khác nhau, cơ thể của cô căn bản không thể chống lại sức mạnh của anh ta. Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Điền Kỳ Kỳ hô một tiếng, tất cả những lời còn lại đều bị nuốt xuống.

Lưỡi dài tiến quân thần tốc, hung hăng cạy hàm răng của Điền Kỳ Kỳ ra, rồi tiến vào khoang miệng thơm mát của cô, từng bước chiếm lấy lí trí của cô. Cô không phải là chưa nếm thử qua kiểu hôn Pháp, nhưng mà mãnh liệt như thế này, lại khiến người ta sợ hãi. Điền Kỳ Kỳ ý thức được, một sự nguy hiểm đang hướng về phía cô, thậm chí làm cô không thể rút lui.

“Ách……”

Điền Kỳ Kỳ đưa bàn tay xô anh ra, ngăn cản anh tới gần. Cô liên tục đánh đấm vào ngực Lâm Dật, nhưng đối với Lâm Dật thì đó chính là một loại khiêu khích.

“Y Ninh, anh rất nhớ em, em đừng bỏ đi nữa được không?” Một lúc lâu sau, khi cánh môi của cô đã ửng đỏ, Lâm Dật mới chịu buông ra.

“Anh…. Anh mau thả tôi ra, tôi không phải là Y Ninh của anh!”

Điền Kỳ Kỳ la ré trong tiếng thở gấp.

“Y Ninh, em đã nói nhất định sẽ không rời bỏ anh mà.”

Dục vọng trong anh ngày càng lớn, đôi môi mỏng của anh ngậm mấy vành tai của cô. Hơi thở nóng ấm phà vào sau gáy, khiến từng tế bào của Điền Kỳ Kỳ đều run rẩy.

“A, anh cút ra!”

Một dòng điện nóng lan truyền trong từng mạch máu của Điền Kỳ Kỳ.

“Y Ninh, anh yêu em.”

Lâm Dật chạm vào người cô, xoa xoa thân thể cô, như sợ làm đau cô, lại như muốn tra tấn cô. Thanh âm trầm khàn phun trước ngực Điền Kỳ Kỳ, đôi mắt đục ngầu, giống như con chó săn dữ tợn.

Anh giống như là chúa tể của thế giới, quá lớn mạnh. Như không kiềm chế được nữa, Lâm Dật nâng eo Điền Kỳ Kỳ lên, đâm vào…

“A…. đau… đau quá… “

Điền Kỳ Kỳ kêu thành tiếng. Anh ta hung hãn đến mức cứ như xé nát cô ra. Thân thể cô như bị tách ra làm hai, thần kinh của Điền Kỳ Kỳ căng ra. Nước mắt của cô ùa ra, hàng lông mi dài ướt nhẹp, đau đớn vô cùng……

Nước mắt chảy xuống gò má, thanh âm oà khóc nức nở, lại kích thích ai đó càng thêm điên cuồng.

“Anh cút đi. Buông tôi ra…”

Điền Kỳ Kỳ cầu xin một lần nữa, nhưng Lâm Dật thì lại đang đắm chìm vào hồi ức của chính mình, anh điên cuồng đâm vào, rút ra, rồi phóng thích dòng nước ấm…

Lâm Dật đã say mèm, dần chìm vài giấc ngủ. Điền Kỳ Kỳ đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn trần nhà sáng choang.

Nước mắt theo nhau rơi xuống. Nước mắt ngày càng nhiều, ngày càng mặn, tẩm ướt toàn bộ thế giới của cô…

Nước mắt hoà lẫn với thanh âm nức nở, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, như là yên lặng nghe cô khóc……

Có lẽ là bị tiếng khóc của Điền Kỳ Kỳ đánh thức, Lâm Dật không vui nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy có người nằm bên cạnh anh thì hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ loé lên một chút thôi.

Ngay sau đó, anh bình tĩnh rời khỏi giường, nhặt kên từng cái quần áo ở dưới đất, rồi ung dung mặc vào, cứ như chuyện này đã quá quen thuộc với anh rồi.

Nhìn xung quanh phòng kiếm bóp da của mình, Lâm Dật bỗng nhiên phát hiện trên ga trải giường màu xanh lá có một vệt màu đỏ tươi, giống như một đóa hoa hồng sinh trưởng ở một nơi hoang vu, nhìn rất chói mắt. Anh liền thở dài, trong lòng như bị một con dao đâm một chút, rồi tùy ý mà rút ra một tờ chi phiếu 10 vạn đặt ở đầu giường, cũng không quay đầu lại mà rời đi ngay.

Sau đó, Điền Kỳ Kỳ không đi tìm La Hạo, cô cũng không muốn sẽ phải ở chung một đất nước, gặp lại người đàn ông quỹ dữ kia. Điền Kỳ Kỳ cầm 10 vạn quyết định đi Mỹ.

Nhưng mà mấy tháng sau, cô lại phát hiện mình có thai. Tâm trạng cô gần như suy sụp, tưởng tượng ra được một sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trong bụng của mình. Mà cái đáng nói chính là, Điền Kỳ Kỳ căn bản không biết nửa dòng máu chảy trong đứa bé này xuất phát từ đâu. Cô không biết người đàn ông kia là ai, mà anh ta, chắc cũng sớm quên cô rồi.

Vốn cho rằng cô vượt qua Thái Bình Dương, đến nước Mỹ thì sẽ thoát khỏi cuộc sống bất hạnh trước đây. Nhưng ông trời lại muốn cũng mình đùa giỡn. Làm sao cô có thể một mình nuôi đứa bé này? Rốt cuộc thì bản tính cô lương thiện, mà cô hi vọng sau khi có con thì sẽ có một hy vọng mới. Điền Kỳ Kỳ cuối cùng vẫn luyến tiếc, đành quyết định giữ lại đứa bé.

Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của Điền Kỳ Kỳ là vô cùng chính xác. Mấy năm đầu, cô sống với Điền Bảo Bảo ở đất nước xa lạ này thật sự rất khó khăn. Một bên tiền sinh hoạt, một bên tiền chi phí học hành của cô khiến cô không thở nổi.

Ban ngày Điền Kỳ Kỳ đi học, buổi tối còn phải làm thêm. Nhưng may mắn là Điền Bảo Bảo rất ngoan ngoãn nghe lời, không quậy phá mẹ, điều này làm cho Điền Kỳ Kỳ vô cùng vui mừng. Điền Bảo Bảo từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, thằng nhóc ba tuổi là có thể nói khá lưu loát tiếng Trung và tiếng Anh. Bốn tuổi, Điền Bảo Bảo đã biết tham gia các kỳ thi, và đều mang giải về nhà. Làm Điền Kỳ Kỳ vô cùng sung sướng, cô đã sinh ra một thiên tài.

“Bảo bối, nếu một ngày nào đó, cha con muốn mang con đi, con nhất định không được vứt bỏ mẹ – người đã sống nương tựa cùng con nhiều năm nay, đã nuôi nấng con đến hôm nay.”

Điền Kỳ Kỳ thấy nguy hiểm, bật dậy từ sô pha, nghiêm túc nói với đứa con trai đang bận rộn trong phòng bếp.

“Mẹ làm ơn đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung nữa được không? Mau rửa tay ăn cơm đi. Con là ai chứ? Con rất có hiếu đấy! Vậy nên sẽ không bỏ rơi mẹ cô đơn một mình đâu.”

Điền Bảo Bảo vừa đem đồ ăn đặt lên bàn, vừa trả lời câu hỏi của Điền Kỳ Kỳ. Cô chớp mắt nhìn con trai, trong đôi mắt màu đen phản chiếu bóng dáng nho nhỏ

“Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói sao?”

“Bảo bối, chúng ta về nước đi!”

Ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, cô thật sự rất nhớ Trung Qước, muốn trở về nhìn một cái.

Huống hồ cô cũng đã xa Lôi Vũ lâu lắm rồi, cô rất nhớ bạn tốt của mình.

“Dạ Được.”

“Trả lời nhanh vậy? Con không hỏi lý do sao?”

Điền Kỳ Kỳ nghi hoặc, chẳng lẽ trong lòng thằng nhóc này đã sớm có tính toán?

“Mẹ ở đâu Bảo Bảo sẽ ở đó.” Cậu nhóc đẩy Điền Kỳ Kỳ vào toilet rửa tay, rồi lại kéo cô đến trước bàn ăn. Mẹ mình “ngu” thơ như vậy, nếu để mẹ về nước một mình cậu thật sự không an tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.