Chương 92: Đừng Sợ Tôi “Anh nói tôi khó chịu?”
Cố Manh Manh chỉ tay vào mình, trừng to cả hai mắt.
Lục Tư Thần nhìn thấy phản ứng của cô, nhíu mày.
Anh trầm tĩnh, cầm chiếc muỗng nhỏ bên cạnh lên, chậm rãi nếm thử một miếng.
“Cũng không đến nỗi tệ!”
Anh ta đánh giá.
Nhưng lại không nghe thấy câu trả lời từ cô gái.
Anh quay đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía cô.
Cố Manh Manh đang kìm nén cả một bụng.
Thử nói xem, cô có hảo tâm hảo ý làm cho anh điểm tâm ngọt, kết quả là lại bị nói thành như cáo già, chuyện như thế này ai mà chịu cho thấu!
“Giận rồi sao?”
Lục Tử Thần hỏi cô.
Cố Manh Manh không thèm quay đầu, nhìn anh ta một cái cô cũng không muốn.
Một giây sau, một đôi tay to khỏe đưa tới, trực tiếp bế cả người cô nhắc lên.
“Buông tôi ra!”
Cố Manh Manh giãy dụa Lục Tư Thần lại ngắn đi như không nghe thấy, dứt khoát để cô ngồi lên đùi.
Cố Manh Manh thở phì phò nhìn anh chằm chằm.
Lục Tư Thần không tức giận, ngược lại còn cười, nhéo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Em đó, bình thường nhìn thấy bộ dạng khi dễ của em, kỳ thực …” nói đến đây, anh bỗng nhiên dừng lại.
Cố Manh Manh vốn dĩ đã dựng cả tai lên, nhưng không ngờ anh lại không nói tiếp, nhất thời buồn bực không thôi, Lục Tư Thần liếc nhìn cô, bật cười: “Tính khí bướng bỉnh, lại không dễ phục dịch, chẳng khác gì một tiểu nha đầu.
Cố Manh Manh hướng về phía anh nhe răng trợn mắt.
Lục Tư Thần bị cô chọc cười, lòng ngực có chút rung động, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cố Manh Manh thật rất khó hiểu.
“Lục Tư Thần!”
Cô gọi đích tên của anh.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô: “nói!”
Ề Cố Manh Manh cắn môi, giọng rât nhỏ nhẹ: “Anh, Anh tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lục Tư Thần trả lời một cách rất thần bí: “Bởi vì cô là Cố Manh Manh!”
“Ô2”
Cố Manh Manh nghe xong tựa như rơi vào trong màn sương mù.
Tại sao lại trả lời bởi vì cô ấy là Cố Manh Manh?
“Vậy nếu như, tôi không phải tên Cố Manh Manh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với tôi chứ?”
Cô lại đưa ra một câu hỏi. Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Lục Tư Thần gật đầu: “Vẫn là như vậy!”
Cố Manh Manh thở dài nhẹ nhõm.
Cô vui vẻ nở nụ cười: “Vậy được rồi, nếu anh đã nói như thế rồi, vậy tôi cũng sẽ nói cho anh một bí mật.”
Lục Tư Thần nhìn cô, đợi nghe bí mật.
Cố Manh Manh che miệng, nói thì thào không rõ: “kỳ thực, là tôi cố ý làm cái pudding thiệt thiệt ngọt cho anh…”
Cô biết Lục Tư Thân không thích đồ ngọt.
Cho nên, thế này là cố ý làm khó người rồi.
Thật bất ngờ, Lục Tư Thần nghe xong, cũng chẳng hề tức giận, chỉ gật đầu: “ừ, tôi biết.”
“Hả, anh biết?”
Cố Manh Manh vô cùng kinh ngạc.
Lục Tư Thần cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nói cưng chiều lại nhẹ nhàng: “Tiểu nha đầu cô, còn tự đắc cho mình có thể sắp đặt chuyện như vầy sao?”
Kỳ thực, anh ta sớm liếc mắt một cái đã thấu cả rồi.
Chỉ vì nghĩ món pudding này do chính tay cô làm, cho nên mới tìm cách phối hợp với cô để diễn kịch.
Cố Manh Manh cảm động thành tiếng.
Cô một mạch phác nhào vào người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh, liền nói: “Lục Tư Thần, anh đối với tôi thật tốt!”
Lục Tư Thần vỗ nhẹ lưng cô, tươi cười thản nhiên: “Còn sợ tôi không?”
Cố Manh Manh sửng sốt.
Cô chậm rãi giơ tay lên đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn anh.
Lục Tư Thần vuốt tay lên mặt, nói tiếp: “Tôi biết, thời gian tôi và cô sống chung với nhau chưa lâu, không tránh khỏi việc cô dè chừng với tôi, thế nhưng Manh Manh, cô cần phải hiểu rõ, chúng ta bây giờ là vợ chồng, cho dù là từ rất nhiều nguyên nhân tạo thành, nhưng đây đã thành sự thật, hơn nữa mãi mãi chẳng thẻ thể đổi, cô có hiểu không?”
DO Cố Manh Manh gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Lục Tư Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô.
Cố Manh Manh nhắm mắt lại, thân thể yêu kiều khẽ run rầy.
Lực Tư Thần ôm lấy eo của cô, giọng nói trở nên mạnh bạo hơn: “Cố Manh Manh, bây giờ nói cho tôi biết, cô là ai2”
HỢI.
Cố Manh Manh trương miệng.
Lục Tư Thần bóp lấy cằm của cô: “Nói đi!”
Cố Manh Manh nhìn anh, vành mắt hơi hơi ngứng đỏ”
Tiếng cô nghẹn ngào: “Tôi là Có.”