Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 85




Chương 85: Vô Cùng Thân Mật

“Tôi bị mộng du mà, anh không biết luôn hả?”

Cố Manh Manh trợn mắt nhìn lấy anh.

Cô nghĩ rằng, chuyện mà cô bị mộng du, là gần như mọi người trong căn biệt thự đều biết rồi chứ.

Chỉ là, sự thật hình như không giống với trong tưởng tượng của cô.

“Cô khi nào thì bị mộng du?”

Ở bên này, sau khi người quản gia nghe được lời cô nói thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Ông tiếp tục nói: “Tiểu phu nhân, cô đang nói giỡn với tôi à?”

Cố Manh Manh nhăn mày lại: “Ông không biết? Điều này làm sao có thể, tôi đã lên mạng search thử rồi, một khi mà bị mộng du ấy, người bệnh sẽ vô ý vô thức đi qua đi lại ở trong phòng, tôi biết là mấy người không dám đánh thức tôi nhưng mà ông làm sao mà không biết được?”

Người quản gia trợn mắt há mồm: “Có luôn hả?”

Cố Manh Manh gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi còn mộng du đi về giường của Lục Tư Thần nữa mà.”

Người quản gia há mồm.

*Q?”

Ông không biết phải trả lời như thế nào.

“Quản gia, ông làm sao vậy?”

Cố Manh Manh thấy khó hiểu mà nhìn lấy ông.

Người quản gia suy nghĩ một chút rồi sau đó trả lời: “Tiểu phu nhân, như vậy đi, nếu cô có cần cái gì thì cứ trực tiếp kêu tôi, được không?”

Cố Manh Manh nhăn mi lại, khẽ lắc đầu nói: “Tôi không có cần dặn dò gì cả, ý của tôi là, tôi muốn ông giúp tôi suy nghĩ xem là có biện pháp nào hay không, để cho tôi đừng có đi tới đi lui ở trong biệt thự như vậy, dễ dọa sợ máy người lắm.”

Người quản gia: “…”

Nói thật thì ông căn bản không biết chuyện này, nếu Cố Manh Manh thật bị mộng du, ông sao mà một ít tin đồn cũng chưa nghe qua cơ chứ, hơn nữa là bên thiếu gia cũng chưa từng dặn dò qua mà.

“Quản gia?”

Cố Manh Manh nhìn thấy ông không nói lời nào, không nhịn được mở miệng nói tiếp: “Ông không cần phải băn khoăn gì đâu, sáng ngày hôm nay tôi còn cùng với Lục Tư Thần nói về chuyện này mà, để ông đưa tôi đi khám bác sĩ. Nhưng mà tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, từ trước tới nay tôi cũng không biết chuyện tôi bị mộng du, gần đây không biết bị cái gì, tự nhiên lại bị, ông nói coi có lạ quá không?”

Người quản gia cười làm lành: “Tiểu phu nhân, tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói về mộng du nên là cũng không biết phải làm gì hết!”

BÀI Cố Manh Manh thở dài cảm tháy rất thất vọng.

Người quản gia nhìn lấy cô, hỏi một cách cần thận: “Tiểu phu nhân, cô còn có gì dặn dò hay không? Nếu mà không có thì tôi muốn đi làm việc tiếp.”

“Ừm!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Người quản gia cuối cùng liếc nhìn cô một cái rồi cất bước rời đi.

Đến giữa trưa, Cố Manh Manh cùng với Lục Tư Thần đang ngồi ở bàn ăn để ăn cơm trưa.

Các món ăn ngày hôm nay rất phong phú, cơ bản là hơn phân nửa đều là món khoái khẩu của Cố Manh Manh.

Lục Tư Thần gắp cho cô một miếng xương sườn để vào trong tô, rồi nói: “Có biết đánh golf hay không?”

“Hả?”

Cố Manh Manh ngắng đầu lên, vẻ mặt nhìn anh có chút nghi ngờ.

Lục Tư Thần giải thích nói: “Hôm nay tôi có hẹn với người bạn là muốn đi ra bên ngoài thành phố để đánh golf, cô có muốn đi chung không?”

“Nhưng mà, tôi không biết…”

Cố Manh Manh cau mày.

Lục Tư Thần cười khẽ: “Không cần cô biết chơi, lần này coi như đưa cô theo để ra ngoài hóng xíu gió đi, chứ suốt ngày ở trong nhà cũng không phải là việc tết.”

“Được thôi được thôi.”

Cố Manh Manh gật đầu liên tục.

Sau khi ăn xong, cô liền chạy lên lầu để thay quần áo, cố tình tìm một bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt, tóc chải thành đuôi ngựa và khuôn mặt giống gương mặt mộc, cách giải thích hoàn hảo cho cái gọi là tuổi trẻ bất khả chiến bại!

Khi mà Lục Tư Thần nhìn thấy cách ăn mặc này của cô thì trong lòng liền cảm thấy có chút cảm thán.

Bất quá, Cố Manh Manh không biết những điều này, cô vui vẻ đến mức nắm lấy tay của người đàn ông, giọng nói trong trẻo hỏi: “Lục Tư Thần, anh cùng với cái người bạn mà anh có hẹn ấy, tôi có biết anh ta không?”

Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, nói với vẻ mặt ôn hòa: “Ừm, hai người đã từng gặp nhau rồi.”

“Hửm?”

Cố Manh Manh mở to mắt.

Cô nghiêng đầu, bắt đầu nhớ lại.

Rất nhanh, cô nhếch miệng cười nói: “Có phải là ông chủ Đường Triều Phong của công ty truyền thông Đường Tống không?”

Lục Tư Thần nheo mắt nhìn cô: “Trông cô có vẻ cao hứng quá nhỉ?”

“Ừm ừm!”

Cố Manh Manh không có nghĩ gì nhiều mà liên tục gật đầu.

Lục Tư Thần giận tái mặt.

Nhưng Cố Manh Manh không có chú ý đến, cô còn đang líu ríu nói chuyện: “Tôi nhớ rõ là, người bạn đó của anh rất là tốt, anh ta còn đồng ý tôi là dẫn tôi đi gặp ngôi sao nữa, ài, nhưng mà đã lâu rồi, anh ta sao mà liền một lần cũng không liên lạc với tôi nhỉ?”

Lục Tư Thần hừ lạnh: “Anh ta dám àiI”

Cố Manh Manh có chút ngạc nhiên ngẳng đầu lên nhìn anh nói: “Anh vì sao lại phải nói như vậy?”

Lục Tư Thần lười giải thích với cô, liền lôi kéo người đi ra ngoài.

Chiếc xe con đã muốn đợi ở bên ngoài rồi, sau khi tài xé thấy người đi ra rồi thì vội vàng mở cửa sau xe ra một cách cung kính.

Lục Tư Thần mặt không chút thay đổi, bàn tay to nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Cố Manh Manh trực tiếp xoay người ngồi vào trong xe.

Cố Manh Manh cảm thấy có chút bất ổn, toàn thân liền ngã nhào lên đùi của người đàn ông.

Nhưng mà điều kỳ diệu ở đây chính là Lục Tư Thần không hề giận dữ, ngược lại còn thuận thế mà bế cô đứng dậy và đặt cô ngồi trên đùi của mình.

Tư thế ngồi của hai người rất là thân mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.