Chương 78: Quà Tặng
Trong chiếc xe con, Lục Tư Thần đang nhìn lấy bản ghi chép, cửa xe bỗng nhiên bị người ở bên ngoài kéo mở ra, ngay sau đó, Cố Manh Manh quay người chui vào trong xe.
“Lục Tư Thần!”
Cô lên tiếng với giọng nói trong trẻo.
Lục Tư Thần ngẳng đầu, hơi hơi cắn môi: “Hôm nay đi học trễ rồi hả?”
“Không cói”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô ngồi xuống, vừa buông cặp sách xuống vừa nói: “Tôi đã cài đặt đồng hồ báo thức rồi, không có khả năng đi trễ được.”
Lục Tư Thần trước hết đóng quyền sổ ghi chép lại, sau đó lấy ra một chiếc hộp vuông được thắt nơ ren hình con bướm ở bên hông.
“Đây là cái gì vậy?”
Cố Manh Manh mở to hai mắt và tràn đầy vẻ tò mò.
“Cho cô đấy.”
Lục Tư Thần nói rồi đưa cái hộp cho cô.
Cố Manh Manh cảm thấy vui vẻ: “Thật hả? Đây chính là anh tặng cho tôi hả?”
Lục Tư Thần vuốt cằm xem như là trả lời.
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh rất phần khích mà nhận lây.
Cô nhìn qua nhìn lại một chút, rồi hỏi một cách không có chắc chắn: “Vậy thì, bây giờ tôi có thể mở nó ra được không?”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Cố Manh Manh nhìn thấy anh không có phản đối gì liền ngay tức khắc bắt tay vào mở chiếc hộp.
Cô trước hết là gỡ bỏ cái nơ ren được buột kiểu con bướm, sau đó mới từ từ mở nắp hộp ra, ngay lập tức, một cái vòng tay pha lê tuyệt đẹp hiện ra trước mắt cô.
“Wowl”
Cô há to miệng.
“Có thích không?” Lục Tư Thần ở ngay bên cạnh hỏi.
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô có vẻ rất là thích thú: “Lục Tư Thần, cái vòng này thực sự là quá đẹp, tôi rất thích!”
“Tôi giúp cô đeo lên nha.”
Lục Tư Thần nhìn lây cô mà hỏi.
Nhưng mà anh cũng không có đợi cô trả lời, trực tiếp lấy cái vòng tay ở trong chiếc hộp ra.
Cố Manh Manh cũng tự giác đưa tay ra.
Lục Tư Thần cúi đầu, nghiêm túc vì giúp cô đeo nó lên tay và nói: “Manh Manh, cái vòng tay này nó còn có một cái tên, nó tên là Daisy!”
“Daisy?”
Có Manh Manh nhăn mi lại.
Cô cúi đầu nhìn lấy chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay của mình và khó hiểu hỏi: “Nó có ý nghĩa gì?”
Lục Tư Thần thu tay lại và nói: “Khờ dại, thuần khiết, tốt đẹp!”
Cố Manh Manh mở to đôi mắt đen nhánh của mình và cứ như vậy mà ngắng đầu nhìn anh.
Cô lặp lại lời anh nói, rồi nhắn lông mày lại: “Ò, tôi hiểu rồi, thì ra cái vòng tay này nó mang ý nghĩa như vậy!”
Dừng một chút lại nói tiếp: “Cảm ơn món quà của anh, tôi thực sự rất thích!”
“Cô thích là tốt rồi!”
Lục Tư Thần xoa xoa lấy tóc của cô.
Cố Manh Manh tránh né rồi làm bộ dạng hung dữ: “Không cho anh làm rối tóc tôi!”
Lục Tư Thần nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy buồn cười: “Cái con bé như cô cũng để ý chăm sóc kiểu tóc à?”
Cố Manh Manh ưỡn ngực, trả lời một cách hùng dũng oai vệ: “Đầu có thể bị chặt, máu có thể chảy, nhưng tóc không thể bị rối được!”
Lục Tư Thần: “…”
Trên đường về nha, khi chiếc xe con đã đi được nửa đoạn đường, Cố Manh Manh nhìn ra bên ngoài thì thấy có một trung tâm mua sắm.
Vì thế, mà cô lập tức nhớ đến những lời mà lớp trưởng nói ngày hôm nay.
“Lục Tư Thần, tôi có một vấn đề cần hỏi anh…”
Cô mở miệng và quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ở bên cạnh.
Lục Tư Thần vuốt cằm: “Nói!”
Cố Manh Manh trước hết thì suy nghĩ một chút, sau đó mới nói ra: “Là như vậy, hôm nay lớp trưởng nói cho tôi biết, sắp đến ngày nhà giáo rồi, cho nên là các bạn trong ban cán sự sẽ chuẩn bị một buổi hoạt động chúc mừng, hiện tại thì có hai lựa chọn, một cái là lên sân khấu mà biểu diễn, hai là đi tặng quà cho giáo viên, yên cầu tất cả mọi đều cùng tham gia, ai cũng đừng có nghĩ là không đi, bởi vì năm nay đã là năm cuối cấp của bọn tôi.”
Lục Tư Thần nghe như thế cũng không có phản ứng lớn gì.
“Thế cô có chọn chưa?”
Anh hỏi.
“Chọn được rồi!”
Cố Manh Manh gật đầu, cố ý khoe khoang cái nút rồi nói: “Anh đoán xem tôi chọn cái gì?”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô và nhếch môi: “Cô chọn đi tặng quà?”
TA vớ Cố Manh Manh cảm thấy thất vọng.
Cô mở miệng nói: “Sao mà anh có thể đoán chuẩn như vậy được chứ?”
Lục Tư Thần lắc đầu, giọng nói có chút không biết làm sao: “Không phải tôi đoán hay đoán chuẩn mà là tôi quá hiểu cô rồi!”
Cố Manh Manh không thể nào phản bác lại được.
Lục Tư Thần nói tiếp: “Vì vậy, cô có chọn được nên tặng món nào chưa?”
“Tôi đang phiền não mà suy nghĩ đây!”
Cố Manh Manh nhíu mày lại nói tiếp: “Trước giò tôi chưa từng tặng quà qua cho giáo viên, lần này đúng là có chút ngạc nhiên, tôi cũng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết nên tặng cái gì.”
Lục Tư Thần nhìn thấy cô thật sự phiền não, liền lập tức cầm lấy tay cô và mở miệng nói: “Như vậy đi, nếu mà cô vẫn không suy nghĩ ra được gì thì cứ để đó cho tôi xử lý cho.”
“Hở?”
Cố Manh Manh cảm thấy có chút ngạc nhiên mà nhìn lấy anh.
“Để anh giải quyết?”
Cô hỏi: “Anh định giải quyết như thế nào?”