Chương 37: Cô Không Có Gì Đề Nói Với Tôi.
Bữa sáng trôi qua, Lục Tư Thần cùng Cố Manh Manh về lại thành phó.
Ở trên đường đi, không ai nói gì.
Trong lòng Cố Manh Manh rất khó chịu, cô vẫn cúi đầu, cơ thể nho nhỏ thoạt nhìn vô cùng gầy Mà so sánh với Lục Tư Thần thâm trầm rất nhiều, anh ở nhắm mắt nghỉ một chút, toàn thân tản ra khí tức lạnh đãm.
Một lúc sau, thư ký phía sau đã mở miệng: “Sếp, tôi vừa nhận được tin rằng đường cao tốc về thành phố bị tắc nghẽn. Vì một vụ tai nạn giao thông nối tiếp nên có thể bị tắc trong vài giờ.
Ngài thấy đó, chúng ta nên tiếp tục đi trên đường cao tốc hay đi vòng quanh quốc lộ?”Lục Tư Thần chậm rãi mở mắt ra.
Mắt anh sau thẩm, như vũ trụ.
Anh nặng nè từ từ lên tiếng: “Đi quốc lộ!”
“Vâng!”
Thư ký trả lời, sau đó lập tức bảo tài xế nhanh chóng chuyển tuyến đường.
Lúc này, Lục Tư Thần vừa nhìn về phía tiểu nha đầu bên kia.
Cố Manh Manh từ khi lê xe tới giờ vẫn duy trì một tư thế, cô cúi đầu, mái tóc thật dài thõng xuống, từ mặt bên căn bản thấy không rõ nét mặt của cô.
Lục Tư Thần liễm lông mi.
Quỷ thần xui khiến, anh tự tay vén một luồng tóc của cô gái lên.
Cố Manh Manh bị kinh sợ, bỗng dưng ngắng đầu nhìn về phía anh, cũng theo bản năng tránh né.
Lục Tư Thần thấy thé, đôi mắt trầm xuống.
Anh mở miệng: “Cổ không mệt mỏi sao?”
“Hả?”
Cố Manh Manh khẽ run.
Lục Tư Thần hiếm khi kiên nhẫn.
Anh cười cười, vô cùng nhạt nhẻo: “Cúi đầu nhìn cái gì hả?”
Cố Manh Manh cắn môi.
Cô quay đầu qua, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau một hồ, một cánh tay đưa tới, nắm lấy cầm cô quay lại.
Lục Tư Thần nhìn cô, vô tình lại lạnh lùng: “Lúc tôi đang nói chuyện với cô, không được phép nhìn đông nhìn tây.”
Cố Manh Manh cảm thấy ủy khuát.
Cô không nghĩ ra, vì sao người đàn ông này lại bỗng nhiên trở nên hung dữ nữa rồi?
“Cố Manh Manh, nói!”
Lục Tư Thần lớn tiếng.
“Xin lỗi…”
Cố Manh Manh ngập ngừng cánh môi nói, đáy mắt dần dần đỏ lên.
Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi nhíu mày.
“Cô bị sao vậy?”
Anh hỏi.
Cố Manh Manh lắc đầu: “Không có chuyện gì…”
“Phải không?”
Lục Tư Thần thiêu mi, nhướng mày.
Anh buông lỏng tay, ánh mắt nhìn xuống đánh giá cô gái, vừa nói: “Cơ thể không thoải mái?”
Cố Manh Manh cảm thấy trong lòng rất nghẹn.
Anh vừa rồi lạnh lùng như vậy, sao bây giờ lại muốn quan tâm cơ thể cô chứ?
Nghĩ đến đây, cô mở miệng đáp: “Tôi rất khỏe.”
1 Lục Tư Thân nghe vậy, không khỏi thu ánh mắt lại.
Anh không lên tiếng nữa, lần nữa nhắm mắt lại.
Cố Manh Manh chần chờ một chút, thận trọng lại lên tiếng nói: “Cái đó, tôi hỏi một chút có được không?”
Lục Tư Thần “ù” một tiếng, không mở mắt ra nhìn.
Cố Manh Manh nhấp môi dưới, tiếp tục nói: “Lần sau là khi nào tôi mới được gặp ông nội đây?”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Rất nhanh, anh lại lần mở mắt, ánh mắt nhìn cô gái.
“Cô muốn gặp?”
Anh không trả lời mà hỏi lại.
Cố Manh Manh không dám nhìn anh, chỉ là khẽ gật đầu.
Lục Tư Thần cười khổ: “Yên tâm, lần sau sẽ được gặp.”
“Vâng!”
Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô, nhất là nhìn thấy nha đầu kia cách xa như vậy, anh đột nhiên buồn bực vô cớ.
“Để tôi yên tĩnh một chút.”
Anh măng, giọng điệu không kiên nhân.
Cố Manh Manh nghe vậy, thật nhanh ngẳng đầu liếc anh một cái, sau đó cúi đầu lại lần nữa, ngoan ngoãn: “Biết rồi, tôi sẽ không ầm ï anh.”
Nơi ngực Lục Tư Thần như châm đống lửa.
Anh không ở nhìn nàng, trực tiếp khép mắt lại.
Cố Manh Manh thận trọng rút mình vào một góc, cố gắng không phát ra âm thanh, rất sợ lại chọc đến cái tương Phật lớn này.
Nhưng cô cũng không biết mình rốt cuộc làm sai chỗ nào.
Lúc quay lại thành phố Nam Chiếu, đã hơn hai giờ.
Lục Tư Thần đầu tiên là gọi điện thoại, sau đó mới nhìn về phía Cố Manh Manh.
Tiểu nha đầu này chắc chắn là đang mệt mỏi, đang tựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi.
“Cố Manh Manh!”
Anh mở miệng.
Cố Manh Manh nghe tiếng, đầu tiên là nhìn anh một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, vội vã quy quy củ củ ngồi nghiêm chỉnh.
“Làm gì?”
Cô ngửa đầu nhìn anh.
Nói thật, Lục Tư Thần cũng không thích cô tỏ ra xa lạ như vậy, lúc trước ở Lâm Thị, tiểu nha đầu này cũng không mang bộ dạng hiện tại.
Suy nghĩ về điều này, anh không thể không mở miệng của mình: “Cô đi theo người lái xe về nhà trước đi, buổi chiều nhớ đi học đúng giờ, nhớ không?”
“Được! “
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Còn phải uống thuốc đúng giờ. “
“Tôi biết rồi. “
Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô, không khỏi nhíu mày.
“Cô không có gì để nói với tôi?”
Anh đột nhiên hỏi.
Cố Manh Manh mở to hai mắt đen láy, rất nghi hoặc nhìn anh: “Nói cái gì cơ? “
Lục Tư Thần trầm mặt.
Cố Manh Manh không biết làm sao.
Cô suy nghĩ và nói, “Anh không về nhà sao?”
“Đi đến công ty.”
Lục Tư Thần đáp.
“Ò… ” Cố Manh Manh bĩu môi.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Cứ như vậy sao? “
“Hả? “
Cố Manh Manh khẽ ngần ra.
Cô suy nghĩ một lần nữa, và sau đó nói, “Chuyện này, anh sẽ làm gì ở công ty?”
“Làm việc!” Lục Tư Thần trả lời ngắn gọn.
Cố Manh Manh rất xấu hỏ.
Cô tiếp tục: “Ò, vậy thì, vậy thì anh làm việc chăm chỉ!” “
Lục Tư Thần lạnh lùng.
Cố Manh Manh không biết chuyện gì đang xảy ra, lại im miệng lại.
Lục Tư Thần cũng không nói gì nữa.
Sau một lúc, chiếc xe dừng lại bên đường.
Thư ký xuống xe trước, và sau đó kính cần mở cửa sau.
Lục Tư Thần không thăm dò Cố Manh Manh nữa, trực tiếp bước ra khỏi xe.
Trong lòng Cố Manh Manh còn có nút thắt, nếu đổi lại là bình thường, cô nhất định sẽ vô lo vô nghĩ nói lời tạm biệt.
Nhưng vào lúc này…
Cô ấy có một chút sợ hãi, sau khi tất cả, cả những điều sáng nay, làm cho cô ấy bị ảnh hưởng không nhỏ.
Bên ngoài đã có một chiếc xe mới, thư ký theo Lục Tư Thần lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Như vậy chiếc xe lại im lặng một lần nữa.
Cố Manh Manh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ bé không có biểu cảm gì nữa.
Ở phía trước, người lái xe nhìn cô qua gương chiều hậu trước khi hỏi cô: “Tiểu phu nhân, bây giờ ngài sẽ quay lại Hương Tạ Thủy Ngạn, hay…
Cố Manh Manh mở miệng: “Tôi muốn quay lại lấy túi xách. “
Người lái xe đã rõ, gật đầu và nói: “Được, tôi sẽ đưa ngài trở lại trước.”
Sau đó, ông quay đầu xe.
Sau khi trở về Hương Tạ Thủy Ngạn, Cố Manh Manh xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.
Quản gia thấy cô trở về, ông khá bất ngờ, sau đó lại vội vàng cười tm tỉm nghênh đón, mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, ngài đã trở về ại “
Cố Manh Manh đáp lại, không ngừng bước chân tiếp tục đi lên lầu.
Quản gia đi theo, tiếp tục nói: “Ngài có ăn trưa không?”
Cố Manh Manh xua tay: “Ông không cần phải để ý đến tôi, tôi chỉ quay lại lấy túi. “
Quản gia nghe vậy, lập tức im lặng.