Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 311




Chương 311:

Tô Mẫn Mẫn rũ đầu, không dám nói lời nào.

Lục Tư Thần nhìn Cố Manh Manh, tiếp tục: “Cho em năm phút cuối cùng.”

Nói xong anh lại quay vào phòng ngủ.

“Dữ quá…”

Cố Manh Manh bĩu môi.

Tô Mẫn Mẫn kéo tay áo của cô, đột nhiên nói: “Manh Manh, cậu có phải thấy tớ rất không biết hưởng phúc không?”

Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên.

Cô do dự một lúc rồi mới trả lời: “Ừm, tớ cũng có nghĩ như: vậy. Tuy nhiên, tớ chỉ không hiểu Tiểu Tứ tốt với cậu như vậy, cũng không phản bội cậu. Tại sao lại muốn chia tay2”

Tô Mẫn Mẫn cắn môi.

Phải mắt nửa phút sau, cô ấy mới chậm rãi nói: “Thực ra, chẳng có lý do gì cả. Vẫn là câu đó, tớ không yêu anh ta.

Tại sao cứ phải bắt tớ phải sống với anh ta cả đời? Cố Manh Manh, thực ra tớ khá ngưỡng mộ cậu. Chí ít cậu cũng thích anh hai. Khi cậu và anh hai ở bên nhau, ngay cả người cũng hạnh phúc. Nhưng tớ và Tiểu Tứ… Cậu có biết lần đầu của mình trao đi như thế nào không? Lúc đó tớ mới học năm thứ hai cấp ba, chưa phải là vị thành niên.

Chỉ là vì đi ăn lẫu cay cùng với một nam sinh cùng lớp.

Sau khi anh ta biết được thì vô cùng tức giận. Đêm đó khi đi ngủ, anh ta mặc kệ tớ kháng cự mà trực tiếp… Lúc đó tớ buồn lắm, nhưng không ai có thể hiểu tớ, kể cả bố mẹ tớ! Hừ, có lẽ cậu thậm chí không thể tưởng tượng được, sau khi tớ nói với mẹ tớ về điều này, cậu có biết mẹ đã trả lời tớ như thế nào không? Bà ấy nói Lục Tiểu Tứ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chồng tớ, mối quan hệ này sớm muộn gì cũng xảy ra, nên bảo tớ đừng có để bụng quá.

Chết tiệt… Lúc đó tớ sắp phát điên lên. Tại sao toàn bộ người trên thế giới đều đứng về phía Lục Tiểu Tứ? Chỉ vì anh ta đối tốt với tớ? Dựa vào đâu chứ? Tớ mới là nạn nhân!”

“Mẫn Mãi Cố Manh Manh vươn tay nắm lấy tay cô ấy, chau mày nói: “Đừng quá kích động.”

Nước mắt của Tô Mẫn Mẫn chảy ra.

Cô ấy bắt ngờ nói: “Đây là lần sẩy thai thứ hai của tớ. Lần đầu tiên là khi tớ học cấp 3. Lúc đó tớ không hiểu gì cả.

Tớ thậm chí còn không biết rằng mình đang mang thai…

Tớ chịu nhiều uất ức như vậy, ai có thể hiểu cho tớ chứ!”

Có Manh Manh mắp máy miệng, định nói thì giọng nói tức giận của người đàn ông vọng ra từ phòng ngủ: “Có Manh Manh!”

Tô Mẫn Mẫn nâng tay lau nước mắt, sau đó sịt mũi nói: “Cậu đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”

“Cậu ổn chứ?”

Cố Manh Manh bắt an nhìn cô.

Tô Mẫn Mẫn nhếch môi: “Tớ thì có chuyện gì được chứ?

Nhiều năm vậy rồi, tớ không phải đã vượt qua được rồi sao?” Dừng một chút, lại nói: “Chỗ này có còn phòng trồng không?”

“Có, có.”

Cố Manh Manh kéo cô ấy đứng lên khỏi sô pha, đưa cô ấy tới căn phòng bên cạnh.

Trước khi vào phòng, Tô Mẫn Mẫn nói với cô: “Tớ không sao, cậu đi ngủ đi. Ngày mai lại nói.”

PHNYDG 2 Cố Manh Manh gật đầu, vẫn có chút không yên tâm.

Tô Mẫn Mẫn nở nụ cười: “Tớ thật sự không sao. Cậu đi ngủ đi.”

“Ohl”

Có Manh Manh nhìn cô ấy lần cuối, rồi quay người rời đi.

Trong phòng ngủ, Lục Tư Thần đang nằm trên giường. Cố Manh Manh cởi dép chui vào chăn liền bị anh ôm lấy.

Cố Manh Manh điều chỉnh tư thế một chút để nằm thoải mái hơn trong vòng tay anh.

“Lục Tư Thần…”

Cô khẽ gọi.

“Đi ngủ!”

Lục Tư Thần nhắm mát lại: “Không được nói.”

Cố Manh Manh “ừm” một tiếng, uỷ khuất mà vùi mặt vào lòng anh.

Sau một lúc, cô không nhịn được nữa, không thể không ngẳng đầu nhìn anh một lần nữa.

“Lục Tư Thần, anh ngủ chưa?”

Cô thấp giọng hỏi.

Lục Tư Thần không đáp.

Cố Manh Manh bĩu môi, lại vùi đầu vào vòng tay anh một lần nữa và nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.