Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 297




Chương 297:

Ngày hôm sau.

Cố Manh Manh lái xe đến studio của Bella một mình.

Trên đường, cô hỏi An Luân ngồi ở ghế trước: “Thư ký An, tôi có một chuyện muốn hỏi!”

Nghe vậy, An Luân vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, đừng khách sáo với tôi, nếu có thắc mắc nào thì cứ hỏi.”

Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, tôi có một người bạn ở trong nước. Nhà anh ấy có chuyện. Hiện anh ấy đang cần tiền gấp, nhưng tôi đang ở nước ngoài, lại tôi không biết làm cách nào để đưa tiền cho anh ấy. Anh có cách nào không?”

An Luân trả lời: “Tôi có thể làm giúp cô.”

Cố Manh Manh lắc đầu: “Không, không, không, tôi muốn tự mình làm!”

Dù nghi hoặc, nhưng An Luân vẫn đáp: “Cô có thể đến ngân hàng làm thủ tục.”

“Tiếng Anh của tôi không tót…”

Cố Manh Manh nhướng mày.

An Luân rất bất lực: “Thiếu phu nhân, cô thực ra không cần phiền phức như vậy. Nếu thật sự không được, cô cũng có thể chọn chuyển tiền online, cái này cũng rất tiện.”

Cố Manh Manh chợt hiểu ra: “Đúng vậy, tại sao tôi không nghĩ ra điều này…”

An Luân chỉ cười.

Anh ngập ngừng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô có quan hệ thế nào với người bạn đó? Cô ấy muốn mượn của cô bao nhiêu?”

Cố Manh Manh trả lời mà không cần suy nghĩ: “À, anh ấy muốn hai vạn.”

An Luân gật đầu: “Hai vạn thì mượn được. Nhưng nếu là TRE UP vĩ 17 yy bì u2 9g xe RREo : ý số tiên lớn, tôi đê nghị cô vẫn không nên cho vay. Dù sao người tuổi tác bằng cô hiện tại không có khả năng trả nợ.”

Anh ấy là phân tích theo lý trí.

Cố Manh Manh chỉ đáp: “Tôi biết, Thư ký An, cảm ơn.”

Nói xong, cô mở điện thoại di động lên mạng, bắt đầu tìm kiếm cách chuyển tiền online của ngân hàng.

Khi đến nơi, Bella đã chờ đợi từ lâu.

Sau khi hai người gặp nhau, Bella đầu tiên là đưa cô đến địa điểm tổ chức cuộc thi. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, cô ấy gợi ý: “Cô có muốn lên đó đi thử một lần không?”

“Cái gì?”

Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên.

Bella giải thích: “Giả vờ tôi là giám khảo, cô lên đó đi một lần. Tìm cảm giác trước đãi”

“Cái này…”

Có Manh Manh hơi ngại.

Dù sao, bây giờ cũng có những nhân viên khác ngoài Bella.

Bella khuyến khích: “Đừng sợ, Manh Manh, cô nghĩ xem, đến ngày diễn ra cuộc thi thì sẽ có nhiều người ở đây hơn hôm nay. Chẳng lẽ đến lúc đó, cô còn sợ đám đông?”

Giống như máy chữ “sợ đám đông” đã kích thích cô.

Cố Manh Manh ưỡn thẳng ngực, nói rõ ràng: “Đi thì đi. Tôi mới không sợ!”

Bella gật đầu: “Lên đó đi thử đi!”

Cố Manh Manh ngay lập tức đi theo các nhân viên vào hậu trường. Sau đó tiếng nhạc vang lên, cô bước lên sân khâu một cách rụt rè.

Dù gì cô cũng là người mới, Cố Manh Manh tuy đã học lớp người mẫu cấp tốc, nhưng dù sao cô cũng chưa có kinh nghiệm. Đây là lần đầu tiên cô phải đi catwalk trước mặt nhiều người như vậy. Chân tay cô hơi cứng nhắc, vẫn không buông lỏng được.

Cô trợ lý nói nhỏ vào tai Bella: “Chị Bella, Cố Manh Manh này hình như không được rồi. Chị xem cái dáng đi đó của cô ta còn không bằng người mẫu bình thường của chúng ta!”

Bella nghe vậy thì cười nói: “Cô thì biết gì. Ban giám khảo đã quen nhìn người mẫu chuyên nghiệp rồi. Nếu đột nhiên chuyển sang làm người mẫu không chuyên thì họ sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, chủ đề lần này của tôi gần với tự nhiên. Cô không thấy rằng những biểu cảm và chuyển động cơ thể mà cô ấy thể hiện trong khi catwalk giống như một chú nai con ngơ ngác trong rừng sao?”

“Cái này…”

Người trợ lý ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.