Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 276




Chương 276:

Trong lòng tớ, nó là đẹp nhát, đẹp nhát!”

Tô Mẫn Mẫn ngáp máy cái.

Cô ấy thờ ơ nói: “Cái này thì có gì chứ? Khi Lục Tiểu Tứ mới bắt đầu với tớ, ngày nào anh ấy cũng tặng tớ những bông hoa hồng đủ màu sắc! Hừm, tớ cá là anh hai nhất định không lãng mạn như vậy!”

Có Manh Manh vô cùng tức giận.

“Cái này sao mà so sánh được?”, Cô hét lên: “Cậu quen Tiểu Tứ bao lâu, tớ và Lục Tư Thần quen nhau bao lâu?

Hơn nữa, Lục Tiểu Tứ và Lục Tư Thần không phải là cùng một kiểu người!”, Có Manh Manh lại nhớ ra, vội vàng nói: “Đúng rồi, Mẫn Mẫn, bây giờ cậu còn ở bệnh viện không?

Ói, trong bệnh viện cũng có wifi à? “

Tô Mẫn Mẫn rất không có hình tượng mà lườm cô.

“Tự mình xem đi!”

Cô ấy xoay điện thoại để Cố Manh Manh có thể nhìn rõ Xung quanh.

Cố Manh Manh nói: “Ò, cậu đã về nhà rồi…”

“ừm Tô Mẫn Mẫn cong môi nói tiếp: “Ta vốn là muốn ở bệnh viện thêm vài ngày nữa. Kết quả Tiểu Tứ lại làm thủ tục xuất viện cho tớ. Cứ bắt tớ phải về nhà nghỉ dưỡng. Haiz, tớ lại nói không lại anh ấy, chỉ đành đi theo về nhà.”

Cố Manh Manh cạn lời.

“Cậu đúng là kỳ lạ. Ai lại thích ở trong bệnh viện cả ngày vậy?”

“Có tớ đấy thôi!” Tô Mẫn Mẫn đáp. Cuối cùng, giọng điệu của cô lại trở nên bí hiểm: “Để tớ nói cho cậu biết, tớ phát hiện ra bác sĩ chính của tớ là một anh chàng đẹp trai nhé.

Fuck, bác sĩ phụ khoa ấy! Đúng là kích thích quá. Hơn nữa cảm giác mà anh ta đem lại cho người khác lại cắm dục như vậy. Chậc chậc chậc, đúng là khiến người ta không cầm lòng được mài!”

Cố Manh Manh: “…”

Tô Mẫn Mẫn thở dài: “Đáng tiếc tớ là hoa đã có chủ. Nếu đang độc thân thì…”

“Ây ấy!”

Có Manh Manh nghe vậy thì lập tức ngắt lời cô ấy và nói: “Cậu và Tiểu Tứ gần đây thế nào?”

Tô Mẫn Mẫn nhún vai: “Vẫn vậy thôi. Anh ấy gần đây gác lại rất nhiều việc, cơ bản đều là làm ở nhà. Uh, nói trắng ra, anh ấy chính là muốn ở nhà với tớ nhiều hơn!”

Cố Manh Manh thở dài.

“Mẫn Mẫn, cậu xem Tiểu Tứ đối tốt như vậy, tại sao còn muôn rời đi?”

Tô Mẫn Mẫn không nói.

Cố Manh Manh nghi ngờ: “Mẫn Mẫn?”

Một lúc sau, giọng nói của Tô Mẫn Mẫn vang lên: “Manh Manh, cậu không hiểu. Lúc đầu tớ và Tiểu Tứ ở bên nhau là do áp lực từ hai bên gia đình. Tớ không biết Tiểu Tứ nghĩ gì. Nhưng lúc đó tớ rất không tình nguyện. Từ nhỏ tớ đã thích chống đối. Bố mẹ bảo tớ đi về hường đông thì tớ cứ đi về hướng Tây. Mà lần đó tớ cũng đã phản kháng lại.

Nhưng không ngờ rằng bố mẹ tớ lại khiến tớ thoả hiệp. Họ đã cắt đứt mọi nguồn thu nhập của tớ. Tớ đã thực sự là hết đường đi nên mới đành đồng ý thử qua lại với Tiểu Tứ.

Kết quả là không ngờ rằng lần thử này lại kéo dài nhiều năm như vậy! Đúng, tớ thừa nhận, Lục Tiểu Tứ rất tốt với tớ, nhưng điều này không liên quan gì đến tình yêu. Cảm giác của tớ dành cho Lục Tiểu Tứ, uh, nói thế nào nhỉ?

Tình thân lớn hơn tình yêu. Dù gì thì bọn tớ cũng đã bên nhau nhiều năm rồi. Tớ đối với anh ấy là một kiểu thói quen. Nhưng nếu có cơ hội, tờ vẫn muốn ra ngoài và nhìn ngắm thế giới nhiều hơn. Tớ không muốn cứ như vậy mà gả cho anh ấy, cậu có hiểu không?”

Cố Manh Manh cảm tháy tiếc nuối.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cái đó, cậu có nói cho Tiểu Tứ biết chưa?”

“Trước mắt còn chưa có ý định đó.”

Tô Mẫn Mẫn lắc đầu nói: “Đợi qua thời gian này rồi nói tiếp vậy.”

“Ọh”

Cố Manh Manh bĩu môi.

Tô Mẫn Mẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Máy lời này tớ đã giữ trong lòng rất lâu rồi. Bây giờ nói được với cậu, tớ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm quá. Thật đấy, vô cùng đất”

Cố Manh Manh cười khẽ: “Ừm, cậu thấy thoải mái là được.”

Tô Mẫn Mẫn đột nhiên nói: “Này, lần này đi Milan nhớ.

mang quà về cho tớ! Hơn nữa nhất định phải là quà đắt tiền. Dù sao anh hai cũng giàu như vậy, không được thiếu quà của tớ!”

Cố Manh Manh dở khóc dở cười: “Cậu đổi đề tài cũng nhanh quá rồi nhỉ?”

Tô Mẫn Mẫn hừ giọng: “Dù sao tớ mặc kệ. Tớ là bệnh nhân, tớ lớn nhất!”

“Đúng, đúng, cậu lớn nhất…”

Có Manh Manh bát lực gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.