Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 194




CHƯƠNG 194: Dịu Dàng 3

Theo lời hẹn, Cố Manh Manh tới gần trường, sau đó tìm một quán cà phê ngoài trời ở xung quanh trường, vừa ngồi không bao lâu, Lâm Huệ liền vội vàng đến.

Bà rất cần thận, lần đầu tiên nhìn thấy Có Manh Manh, đầu tiên hỏi chính là: “Chúng ta gặp mặt lần này, ngoại trừ con và dì ra, còn có người thứ ba biết không? “

Cố Manh Manh mặc dù không hiểu tại sao bà lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không, con nói là hẹn bạn bè, ngoại trừ con ra, không ai biết lần này con ra ngoài gặp dì. “

Lâm Huệ thở phào nhẹ nhõm.

Bà kéo ghế ra và ngồi xuống, khi các nhân viên phục vụ đi lại, bà liền nói: “Phiền cậu lấy cho tôi một ly nước đá, cảm ơn!”

“Được rồi.”

Người phục vụ gật đầu.

Cố Manh Manh nghiêng đầu, trong mắt tỏ ra rất khó hiểu: “Dì Lâm, dì làm sao vậy? “

“Hả2”

Lâm Huệ nhìn về phía cô.

Cố Manh Manh chần chờ một chút, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, vài giây sau mới nói: “Làm sao con cảm thấy hình như dì rất sợ hãi? Con cũng không biết nên hình ì dung như thế nào, dù sao dì cho con cảm giác như… Ữm, như là gián điệp vậy, rất thần bí…”

Lâm Huệ bật cười.

Bà lắc đầu, trong vẻ mặt có vài phần mệt mỏi.

Bà ấy nói: “Dì đã sớm biến mắt, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, nhưng vì một cơ hội ngẫu nhiên. Manh Manh, dì rất cảm tạ Thượng Đề để cho dì gặp được con, nếu không phải bởi vì nhìn thấy con, dì căn bản cũng không có dũng khí nhắc tới chuyện năm đó… Dì không biết phải nói gì với con, nhưng, nhưng dì vẫn hy vọng con có thể biết, dù sao Nhã Như là mẹ ruột của con, về chuyện của cô ấy, con có quyền được biết. “

Cố Manh Manh hình như nhìn ra một tia dị thường.

Cô không khỏi ngồi thẳng người, liên tục nói: “Dì Lâm, dì nói đỉ, chuyện gì về mẹ con? “

“Dị…”

Lâm Huệ vừa định mở miệng nói chuyện, nhân viên phục vụ đi tới.

“Thưa bà, nước đá của bà!”

Người phục vụ vừa nói, vừa đặt nước lên bàn.

Lâm Huệ không nói tới chuyện đó nữa, gật gật đầu nói: “Cám ơn.

Người phục vụ mỉm cười: “Tôi có thể giúp gì cho bà không?” “

“Không cần.”

Lâm Huệ lắc đầu.

“Được rồi.”

Người phục vụ quay đi.

Lâm Huệ có vài phần nghi ngờ, không khỏi nhìn thêm vài lần người phục vụ kia.

Cố Manh Manh nhìn thấy hành động này, không khỏi nhíu mày: “Dì Lâm, dì có biết người kia không? “

“Không biết.”

Lâm Huệ lắc đầu.

Như vậy làm Cố Manh Manh càng ngày càng không hiểu.

“Vậy dì nhìn cái gì vậy?”

Cô hỏi.

Lâm Huệ lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía cô, nói: “Năm đó Lúc Nhã Như và Cố Tiêu gặp nhau, Khương Thục Nhã đã từng phái người theo dõi, lúc ấy dì và Nhã Như hẹn gặp nhau trong một nhà hàng, người theo dõi ngụy trang thành nhân viên phục vụ nhà hàng, cố gắng nghe lén cuộc đối thoại giữa dì và Nhã Như. Tóm lại năm đó vì chia rẽ Nhã Như và Cố Tiêu, Khương Thục Nhã không ít lần làm chuyện thất đức! “

Cố Manh Manh rất kinh ngạc.

“Mọi chuyện là như thế nào?”

Cô thì thầm: “Theo như con biết… Khương Thục Nhã, sau này mới xuất hiện? Khi đó con đã được sinh ra, làm thế nào bà ta có thể có cơ hội để chia rẽ cha mẹ con? “

Lâm Huệ nghe cô nói như vậy, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống.

Bà cười lạnh lùng, biểu cảm cực kì châm biếm.

“Chuyện này thì phải hỏi người cha tốt của con!” Bà khinh thường mở miệng nói: “Năm đó trong thời gian Cố Tiêu và Nhã Như kết hôn, người trong nhà Cố Tiêu cũng không biết, vì thế liền sắp xếp cho ông ấy một cuộc gặp mặt, dì không biết người nhà Cố gia làm thế nào, sau đó Cố Tiêu chẳng những không từ chối chuyện này, ngược lại còn mặc âu phục thẳng thắn đi gặp đối tượng xem mắt lúc đó, cũng chính là Khương Nhã Thục! “

“Hả2”

Cố Manh Manh há hốc miệng.

Lâm Huệ nhìn cô: “Có phải cảm thấy không thể tin được không? “

“Nhưng mà…”

Cố Manh Manh nhíu mày, chần chờ nói: “Con nhớ ba trước kia đã nói với con, ông ấy nói mẹ là người vĩnh viễn ở lại trong lòng h ông ây, cho nên con vân luôn tin răng năm đó bọn họ thật lòng yêu nhau… Thế nhưng, bây giờ dì lại nói ba lúc trước là một chân đạp hai thuyền, hơn nữa đối tượng ngoại tình lại là Khương Thục Nhã, chuyện này, làm sao có thể chứ? “

Lâm Huệ lắc đầu.

“Không, trong câu chuyện sau này, Khương Thục Nhã là vợ chính thức của Cố Tiêu, mà mẹ của con, người bạn tốt đáng thương Nhã Như, lại trở thành người thứ ba, vào thời điểm đó, con có biết loại tội danh không thể tha thứ này sẽ khiến một nữ nhân phải chịu bao nhiêu cay đắng và lời chửi rủa không?”

Cố Manh Manh che miệng lại.

“Không…”

Cô ấy vẫn không tin vào điều đó.

Lâm Huệ nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói: “Manh Manh, lời dì nói tiếp theo, có thể khiến con có chút khó chịu. Nhưng để cho con biết, dì phải nói sự thật! Dì hỏi con, mấy năm nay khi con ở Cố gia, người khác đều là dị nghị về con, những thứ này con hẳn là đều nghe nói qua, phải không? “

Sắc mặt Cố Manh Manh thoáng chốc trắng bệt.

Cô đương nhiên biết, trong miệng người khác, cô là một đứa trẻ mồ côi không có mẹ, từ nhỏ đã bị bỏ rơi ở bên ngoài, là con gái ngoài giá thú bị người ta khinh thường… Cho dù là thân thế hào môn, nhưng nhiều năm như vậy, cô vẫn như cũ không thể thoát khỏi gánh nặng này…

‘ Thời gian được gả về đến nay, cô thật sự bị Lục Tư Thần chiều chuộng, thiếu chút nữa đã quên cái gánh nặng từng khiến cô đau đớn không muốn sống.

Con gái ngoài giá thú…

Đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh sáng …

“Manh Manh? Manh Manh? “

Đúng lúc, giọng của Lâm Huệ truyền đến.

Cô thấy Cố Manh Manh không có phản ứng, không khỏi đưa tay lắc lư trước mắt cô, tiếp tục nói: “Manh Manh, con có nghe thấy dì nói không? “

Cố Manh Manh bỗng dưng lấy lại tinh thần.

Cô ngắng đầu lên, mắt đỏ bừng.

“Dì Lâm, mẹ con không phải người thứ ba, phải không? Con không phải là một đứa con gái ngoài giá thú, phải không? “

Bộ dáng đáng thương u uất như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng đến vô cùng.

Đó là một đứa trẻ!

Lâm Huệ thở dài, liền nắm lấy tay cô.

“Manh Manh, dì biết, con là một đứa trẻ ngoan.” Bà nói: “Năm đó Nhã Như liều mạng đem con vừa mới sinh ra đi nơi khác, với tư cách là bạn tốt của bà ấy, dì vốn là nên chăm sóc con, nhưng khi đó dì thật sự là quá hèn nhát, hơn nữa bản thân dì vốn cũng là một học sinh mới ra trường, căn bản ngay cả bản thân cũng không có cách nuôi sống, cho nên, cho nên dì…”

“Dì đưa con đến viện phúc lợi?”

Cố Manh Manh bỗng nhiên mở miệng nói.

Lâm Huệ sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Không, làm sao dì có thể đưa con đến nơi đó? Chuyện năm đó, dì đúng là có chỗ làm không đúng, nhưng dì cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn bỏ rơi con, chỉ là… Dì nói với con như vậy, sau khi con được sinh ra, dì đã nghĩ không rõ sau nhiều năm như vậy, dì vốn muốn đưa con đến nhà bà ngoại dì, nhưng sau khi dì xử lý xong hậu sự của Nhã Như, lúc dì quay lại, con đã biến mắt. Nhưng đây đều là chuyện lúc con đã sinh ra vài năm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.