Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 193




CHƯƠNG 193: Dịu Dàng 2

Lục Tư Thần liếc nhìn cô: “Muốn cãi nhau với tôi? “

“Không phải vậy!”

Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Tôi không muốn cãi nhau với anh, ý tôi là, tôi cũng tưởng tượng Mẫn Mẫn cùng Tiểu Tứ ở chung với nhau như vậy mới có mùi vị của cuộc sống. “

hon”

Lục Tư Thần cười lạnh: “Ý cô là, trước giờ chúng ta chung sống không phải là cuộc sống sao? “

Cố Manh Manh trong lòng biết anh hiểu lầm, không khỏi chán nản.

Cô nói: “Tôi không có ý đó, Lục Tư Thần, anh nghe tôi nói xong đãit “

“Nói đi!”

Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh trông mong nhìn anh: “Lục Tư Thần, tôi nói thật, nhưng mặc kệ anh có đồng ý hay không, anh cũng không được tức giận! “

Lục Tư Thần chỉ nhìn cô.

Cố Manh Manh ngượng ngùng cười, mở miệng nói: “Trước hét, hai chúng ta đều phải bình đẳng. Ví dụ, sau này tôi có một cái gì đó sai, anh có thể chỉnh đốn tôi, và ngược lại, nếu anh có cái gì đó sai, tôi cũng có thể chỉnh đốn anh, tôi nói như vậy anh có hiểu không? “

Lục Tư Thần nhếch môi: “Hiểu. “

Cố Manh Manh rất chờ mong: “Vậy anh đồng ý? “

Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô, nói: “Tôi sẽ không làm sai, ngược lại là cô, tới lúc nào mới chịu an phận? “

“Người ta vẫn rất an phân mà…”

Cố Manh Manh chu miệng lên.

Lục Tư Thần không nói gì với cô nữa, ôm người đi ra ngoài.

Cho đến khi lên xe, Cố Manh Manh còn có chút mơ hồ, cho nên cô không rõ chuyện bình đẳng vừa rồi cô nhắc tới, Lục Tư Thần rốt cuộc đã đồng ý chứ? Hoặc là anh không đồng ý?

Mấy ngày sau, Cố Manh Manh lại nhận được điện thoại của Lâm Huệ.

Chỉ là rất kỳ lạ chính là, so với mấy cuộc gọi trước đó, lần này Lâm Huệ hình như trở nên có chút bát đồng, tốc độ nói chuyện của bà ấy trở nên trầm ổn, mỗi câu mỗi chứ đều giống như đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Hay bà ấy hẳn là đã đưa ra quyết định trọng đại gì đó!

Bà ấy muốn gặp Cố Manh Manh một lần, nói muốn nói chuyện năm đó cho cô nghe.

Cố Manh Manh có tò mò, sau khi nghe Lâm Huệ nói, cô cũng không chẩn chờ nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vì vậy, sau khi ăn trưa, cô đã sẵn sàng để đi ra ngoài.

Thế nhưng, cô lại bị quản gia cản trở.

Lúc này, cô vừa mới đi ra tới cửa, liền bị quản gia đuổi tới.

“Tiểu phu nhân, ngài muốn ra ngoài sao?”

Quản gia hỏi.

Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, tôi có hẹn với bạn bè. “

Quản gia nhíu mày, suy nghĩ một chút, lập tức đáp: “Tiểu phu nhân, ngài tuần tới sẽ thi, hôm nay không ở nhà ôn tập sao? “

Cố Manh Manh trả lời: “Ò, phải ôn chứ, nhưng phải đợi sau khi tôi và bạn bè gặp nhau xong đã, tôi sẽ về vào buổi chiều. “

“Thế nhưng, tiên sinh đã dặn dò…”

Bộ dạng quản gia muốn nói lại thôi.

Cố Manh Manh rất ngạc nhiên: “Lục Tư Thần đã nói gì với ông?”

Quản gia trả lời: “Thưa ngài, trước khi đi ra ngoài, chúng tôi đã được dặn dò là không làm phiền ngài, để ngài có thể yên tĩnh tập trung vào việc ôn tập bài học!” “

Điều này nghe có vẻ không có vấn đề.

“Thế thì sao?”

Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.

Quản gia nói: “Tiên sinh bảo ngài ở nhà ôn lại bài học…”

Cố Manh Manh nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu.

Nhưng trong lòng cô có chút không vui.

Lúc trước cô đã nói là muốn được đối đãi công bằng, chứ không giống như vật tư của Lục Tư Thần, luôn phải nghe theo sự sắp xếp của anh ấy, muốn làm gì cũng phải theo ý anh ấy, như vậy căn bản lần trước nói cũng không có tác dụng gì sao!

Nghĩ đến đây, Cố Manh Manh không khỏi mở miệng nói: “Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Lục Tư Thần. “

Nói xong, cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra khỏi túi, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Lục Tư Thần.

Quản gia đầu tiên ngắn ra, không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, đang muốn ngăn cản, điện thoại đã được kết nói.

“Manh Manh?”

Quản gia trả lời: “Thưa ngài, trước khi đi ra ngoài, chúng tôi đã được dặn dò là không làm phiền ngài, để ngài có thể yên tĩnh tập trung vào việc ôn tập bài học!” “

Điều này nghe có vẻ không có vấn đề.

“Thế thì sao?”

Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.

Quản gia nói: “Tiên sinh bảo ngài ở nhà ôn lại bài học…”

Cố Manh Manh nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu.

Nhưng trong lòng cô có chút không vui.

Lúc trước cô đã nói là muốn được đối đãi công bằng, chứ không giống như vật tư của Lục Tư Thần, luôn phải nghe theo sự sắp xếp của anh ấy, muốn làm gì cũng phải theo ý anh ấy, như vậy căn bản lần trước nói cũng không có tác dụng gì sao!

Nghĩ đến đây, Cố Manh Manh không khỏi mở miệng nói: “Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Lục Tư Thần. “

Nói xong, cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra khỏi túi, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Lục Tư Thần.

Quản gia đầu tiên ngắn ra, không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, đang muốn ngăn cản, điện thoại đã được kết nói.

“Manh Manh?”

A Tư cân thận hơn mới đượ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.