Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 184




CHƯƠNG 184: Quà Sinh Nhật 3

Ngày hôm sau, lúc Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, ngoài cửa số trời đã sáng lên.

Lúc này, điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ bỗng nhiên vang lên.

Cô theo bản năng muốn đưa tay lấy, nào ngờ vừa động, cả người liền đau nhức.

‘Ứm: 4 Cô không thể không cau mày.

Chậm lại hai giây, Cố Manh Manh mới một lần nữa đưa tay cầm lấy điện thoại di động.

“Alo?2”

Sau khi kết nối, cô đặt điện thoại di động vào tai.

“Chào buổi sáng, đoán xem tớ là ai?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cười đùa.

Cố Manh Manh ngửa mặt lên, tức giận nói: “Tô Mẫn Mẫn, cậu còn không biết xáu hỗ mà gọi điện thoại cho tới! “

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Mẫn Mẫn rất bát ngờ.

Chỉ nghe cô tiếp tục: “Hôm nay thời tiết tốt, làm sao mà cậu lại tức giận như vậy?” Như vậy không tốt lắm, thôi nào, dậy đi.”

“Tớ chính là đang vô cùng tức giận!”

Cố Manh Manh mở miệng ngắt lời cô, nghiền răng nghiền lợi nói: “Tô Mẫn Mẫn, đều trách cậu! Tắt cả đều là lỗi của cậu! “

“Sao vậy?”

Tô Mẫn Mẫn có ý giả ngu.

Cố Manh Manh hừ lạnh: “Cậu biết rõ là chuyện gì mài “

Từ sau chuyện tối hôm qua, cô cuối cùng cũng hiểu được một chuyện, trước kia Lục Tư Thần nói cô sẽ bị Tô Mẫn Mẫn làm cho hư hỏng, thì ra, cô ấy chính là người xấu!

“Ò, ý cậu là ngày hôm qua?”

Lúc này, Tô Mẫn Mẫn tiếp tục nói.

Cố Manh Manh nhìn trần nhà, một tay cầm điện thoại di động, một tay sờ môi mình đến bây giờ còn có chút đau đớn, khóc không ra nước mắt nói: ” Tô Mẫn Mẫn, sau này tớ sẽ không bao giờ nhờ cậu làm quân sư nữa, cậu thật sự hại tớ! “

“Ha ha ha ha…”

Tô Mẫn Mẫn cười to Cố Manh Manh nghe thấy tiếng cười của cô, nhát thời lại hiểu được chuyện gì đó.

Cô giận dữ nói: “Cậu chắc chắn là cố ý! “

Tô Mẫn Mẫn vô tội.

Cô giải thích: “Manh Manh, bây giờ chúng ta là chị em tốt nhát, vì vậy làm sao tớ có thể làm hại cậu?” Hôm qua tớ cho cậu chủ ý đó, là xuất phát từ nội tâm muốn giúp cậu, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ sai nào khác! Hơn nữa, cậu thật lòng nói cho tớ biết, anh hai tối hôm qua co vui vẻ không? “

Cố Manh Manh không nói gì.

Tô Mẫn Mẫn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Được rồi, được rồi, cậu thật sự tức giận sao? Như vậy đi, nếu như cậu thật sự là tức giận, bây giờ tớ liền tới xin lỗi cậu? Hay là tớ đến chơi với cậu? Đương nhiên, nếu như cậu còn sức, ha ha ha ha Hà.”

Lúc nói đến đây, Tô Mẫn Mẫn lại lần thứ hai nhịn không được cười ra tiếng.

“Tạm biệt!” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!

Cố Manh Manh nghiến răng nghiền lợi nói.

Sau đó, quyết định tắt điện thoại!

Sau khoảng năm giây, Tô Mẫn Mẫn lại gọi điện thoại.

Cố Manh Manh không nghe, lập tức cúp máy.

; Lúc này, Lục Tư Thân vừa lúc đây cửa đi vào.

Khi anh nhìn Cố Manh Manh vẻ mặt nhăn nhó, có chút kinh ngạc: “Cô làm sao vậy? “

Cố Manh Manh không để ý tới anh, trồn thẳng vào trong chăn.

“Manh Manh?”

Lục Tư Thần ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô.

“Anh đi đi.”

Giọng nói của cô gái truyền đến, đầy uất ức.

Lục Tư Thần nhẫn nại, tiếp tục nói: “Ngoan, nếu đã tỉnh rồi, không nên lười biếng trên giường làm heo con nữa! “

“Tôi muốn làm heo conl”

Cố Manh Manh tức giận phản bác.

Lục Tư Thần trầm giọng: “Manh Manh, đừng làm loạn nữa! “

Lần này, trong tắm chăn không có tiếng động nào truyền ra ngoài.

Lục Tư Thần cảm thấy có gì khác thường, lúc này một tay vén chăn lên, trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ bé mang theo những giọt nước mắt, liền cứ như vậy lộ ra rơi vào mắt anh.

Anh lúc đầu hơi hoảng hốt, sau đó vội vàng đỡ người lên ôm Vào trong ngực.

“Làm sao lại khóc?”

Anh lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, giọng điệu đau lòng.

Cố Manh Manh lại xoay người, nhất định phải rời khỏi vòng tay anh.

“Manh Manhl”

Lục Tư Thần trầm giọng quát lớn.

Cố Manh Manh vẻ mặt u uất, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức gần như muốn chảy máu.

“Tôi, tôi muốn mặc quần áo…”

Cô gìm giọng nói của mình.

Ò, hóa ra là như vậy.

Lục Tư Thần nhát thời hiểu ra, cúi đầu nhìn thân thể cô gái như ngọc, cười đến vui vẻ: “Cái này có gì mà ngượng ngưng hả? “

“Buông ral”

Cố Manh Manh giãy dụa.

“Được rồi, được rồi.”

Lục Tư Thần một lần nữa đưa cô vào trong chăn.

Chủ yếu là anh lo lắng rằng cô ấy sẽ bị cảm lạnh.

Lúc sau anh dường như nghĩ về điều gì đó, tiếp tục hỏi: “Bảo bối, cô muốn tự tắm hay để tôi giúp cô?”

Cố Manh Manh dùng chăn quấn lấy mình, không lên tiếng.

Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô, cười nói: “Phải nghe lời, bằng không cô sẽ không thoải mái cả ngày đó. “

Cố Manh Manh hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé càng lúc càng khó chịu.

Lục Tư Thần thấy vậy liền không trêu chọc cô nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau đó một lát, khi anh lại từ bên trong đi ra, Cố Manh Manh đã đứng dậy, lúc này đang mặc quần, động tác chậm rãi, nhất là khi nhắc chân lên, rõ ràng còn có thể nghe thấy tiếng rên rất nhỏ của cô.

“Cô đang làm gì vậy?”

Lục Tư Thần nhíu mày, sắc mặt hơi lạnh.

Cố Manh Manh nhìn anh một cái, rất nhanh lại cúi đầu.

Cô cắn môi, cúi đầu nói: “Có chút khát nước… Ách, còn có chút đói bụng…”

Lục Tư Thần hơi ngắn ra, anh không thẻ làm gì được.

“Tôi đi lấy đồ uống cho cô, cô đi tắm trước đi.”

Anh ra lệnh.

Cố Manh Manh có chút không hài lòng: “Hả, ăn trong lúc tắm? “

“Để tôi ôm cô vào?”

Lục Tư Thần không trả lời câu hỏi.

Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng cất bước muốn đi.

Không ngờ, cô vừa mới bước ra một bước, thân thể nghiêng nghiêng, mắt thấy cô sắp ngã sang bên cạnh.

Lục Tư Thần nhanh tay đón lấy cô, nhíu mày lại, đang định nói cái gì đó nhưng sau khi thấy biểu cảm nhẫn nại của cô gái, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

“Hay là tôi đưa cô vào.”

Anh nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Cố Manh Manh, trực tiếp ôm lấy cô.

“ÁI”

Cố Manh Manh kêu lên.

Lục Tư Thần đã dẫn cô đi vào phòng tắm .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.