CHƯƠNG 183: Qùa Sinh Nhật 2
Vào buổi tối, mọi người rời đi sau khi ăn bánh sinh nhật.
Vốn là Tô Mẫn Mẫn còn muốn tiếp tục ở lại, nhưng Lục Tư Thần cũng không đơn giản thản nhiên một câu ‘tiễn khách’, trực tiếp đuổi người đi.
Chẳng bao lâu, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Cố Manh Manh ngồi trên sô pha, hai bàn tay nhỏ bé lo lắng túm lấy nhau.
Lục Tư Thần đương nhiên là nhìn thấy chỉ tiết này.
Nhưng thay vì hỏi về nó, anh nói: “Manh Manh, món quà của cô đâu?”
“m1 Cố Manh Manh chân chờ.
Lục Tư Thần nhìn cô, tiếp tục nói: “Sao không nói chuyện? “
Cố Manh Manh nhanh chóng ngẳắng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu.
Cô mím môi, giọng nói rất thấp: “Quà tặng, quà tặng không có ở đây…”
“Hải?”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Cố Manh Manh nuốt nước miếng, miệng khó khăn tiếp tục nói: “Phải vào buỏi tối mới có thể cho anh…”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Anh không hỏi nhiều, chỉ gật đầu và nói: “Được rồi, nghe cô vậy.
Cố Manh Manh không lên tiếng.
Lục Tư Thần nhìn bộ dạng này của cô giống như con thỏ nhỏ, không khỏi bật cười: “Rốt cuộc cô làm sao vậy? Sáng nay vẫn còn khá bình thường, tại sao hôm nay sau khi tôi trở về lại thành thế này? “
“Không…”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần suy nghĩ một chút, nói: “Tô Mẫn Mẫn trước giờ đều không được bình thường, sau này cô đừng nghe cô ấy nói nhảm, có chuyện gì nói với tôi, biết không? “
RỒI”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau cùng cô nói thêm: ” Tô Mẫn Mẫn rất tốt, rất nhiệt tình, và nhiều ý tưởng!”
“Hả?”
Lục Tư Thần nhìn cô.
Anh mỉm cười và nói, “Cô gái đó đã làm cô thắm nhuần những suy nghĩ lung tung hả?”
“Không có, cô ấy không nói gì với tôi cả.” Cố Manh Manh phủ nhận.
Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô, cười cười nói: “Cô gái ngốc! “
Cố Manh Manh bĩu môi, rất mắt hứng: “Tại sao anh cứ gọi tôi là cô gái ngốc? Thật không dễ nghe, tôi thông minh như vậy, nếu bị anh gọi là ngu ngốc thì sao? “
Lục Tư Thần đáp: “Vậy thì cũng tốt, tôi có thể ném cô ra vùng ngoại ô ngay lập tức! “
Cố Manh Manh giật mình.
Cô ngơ ngác mở to đôi mắt, không thể tin được nhìn anh.
Lục Tư Thần phản ứng lại, nhất thời hối hận không thôi.
Anh vội vàng ôm người vào lòng, vỗ lưng cô nói: “Được rồi, tôi vừa nói đùa, đừng coi đó là sự thật, ngoan ngoan.”
Cố Manh Manh sụp đồ hoàn toàn.
“Lục Tư Thần…”
Cô gọi tên anh.
“Hả?”
Lục Tư Thần nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, thương cảm hôn môi đỏ của cô.
Cố Manh Manh mím môi dưới, yếu đuối nói: “Sau này anh sẽ không cần tôi, phải không? “
“Sẽ không có ngày này.” Lục Tư Thần an ủi cô: “Ngoan, đừng nghĩ nhiều, vừa rồi tôi chỉ đùa giỡn với cô, cô là vợ tôi, tôi có thể bỏ cô đi đâu được? “
“Anh nói muốn đem tôi ném đến vùng ngoại ô…”
Cố Manh Manh đáp lại như vậy.
Lục Tư Thần thở dài: “Cô nhớ dai thật đấy, đúng không”
“Đúng vậy…”
Cố Manh Manh thành thật gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô không có cách nào khác, đành phải nói: “Coi như là nếu tôi có đánh mắt bản thân tôi, tôi cũng sẽ không đánh mắt cô, tin tưởng tôi được không? “
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần nắm lấy cằm của cô, nhìn trái phải tiếp tục nói: “Nếu vậy thì? “
“Cái gì?”
Cố Manh Manh không chớp mắt nhìn anh, bộ dạng có chút bộ dáng ngốc nghéch.
Lục Tư Thần bật cười.
“Không sao đâu.”
Anh ôm mọi người vào vòng tay của mình một lần nữa.
Cố Manh Manh thuận thế ôm lấy cỗ anh, khuôn mặt nhỏ bé dán vào cổ anh, giọng nói rất nhẹ, rất tháp, giống như rất cần thận.
Cô nói: “Lục Tư Thần, tôi biết anh rất ưu tú, lúc trước nều như không phải chị của tôi bỗng nhiên không trốn mát, tôi cũng không có cơ hội gả cho anh. Tôi biết tôi ngu ngốc và không nói năng nhẹ nhàng nữ tính, nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó, nếu anh không thích tôi ở chỗ nào đó, xin hãy nói cho tôi biết được không? Tôi sẽ rất ngoan ngoãn, tôi sẽ nghe lời anh dù bất cứ điều gì đi chăng nữa, thực sự, tôi thề! “
Lời này nói…
Quả thực chính là đang ăn sâu vào trái tim người đàn ông này!
“Sẽ không có ngày đó.”
Anh ôm thân thể mềm mại của cô, thở dài.
Buổi tối, lúc Lục Tư Thần đi vào phòng ngủ, Cố Manh Manh đang ngồi một mình trên giường.
Cô đã tắm, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, giống như một quả táo quyền rũ.
Lục Tư Thần thấy, không khỏi cười lớn: “Vừa tắm xong sao? “
“Ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần cầm áo ngủ, vừa đi về phía phòng tắm, vừa nói: “Sáy cho khô tóc rồi ngủ, không thì cô sẽ bị cảm lạnh. “
“Tôi biết.”
Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Lục Tư Thần vào phòng tắm.
Sau đó, Cố Manh Manh bắt đầu ở bên ngoài tự mình sấy tóc.
Một lát sau, chờ Lục Tư Thần từ bên trong đi ra, Cố Manh Manh đã sấy xong tóc, lúc này đang ngồi bên giường, chỉ là tư thế ngồi này có chút quái dị, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu gối, bộ dạng đoan trang có chút giống như học sinh tiểu học.
Lục Tư Thần thấy, không khỏi bật cười: “Chuyện gì xảy ra với cô vậy? “
Cố Manh Manh mở to đôi mắt đen nhánh, chậm rãi nói: “Anh, anh tới đây. “
Lục Tư Thần theo lời đi tới.
Sau đó, cô lại nói: “Anh ngồi đi!”
Lục Tư Thần lại ngồi xuống bên giường.
Sau đó, Cố Manh Manh bỗng nhiên làm ra một động tác.
Cô trực tiếp nhắc chân ngồi lên người người đàn ông, động tác này của cô làm khuôn mặt nhỏ màu hồng càng thêm đậm.
Lục Tư Thần trồ mắt.
“Manh Manh?”
Giọng nói của anh trở nên trầm ấm, giống như tắm tơ lụa hoa lệ bị xé ra chậm rãi.
“Tôi, tôi muốn hôn anh!”
Cố Manh Manh ngập ngừng nói.
Lục Tư Thần rũ mắt, nhìn cô gái trước mắt, nở nụ cười: “Cô có biết cô đang làm gì không? “
Cô ấy đang chơi đùa với lửa!
Trong lòng Cố Manh Manh rất rõ ràng.
VY Mà những thứ này, tất cả đều là chiêu của Tô Mẫn Mẫn bày cho cô.
Vốn là cô không muốn, nhưng Tô Mẫn Mẫn nói với cô, nếu cô làm như vậy, Lục Tư Thần tuyệt đối sẽ rất vui vẻ, hơn nữa cũng sẽ khiến anh khó quên.
Không có cách nào khác, ai bảo cô quên sinh nhật Lục Tư Thần chứ? Huống hồ là bây giờ họ đã ở bên nhau một thời gian, đây là lần đầu cùng Lục Tư Thần đón sinh nhật, cô đúng là muốn để lại cho anh một ấn tượng tốt.
“Thôi nào.”
Lúc này, giọng Lục Tư Thần truyền tới.
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhìn anh.
Sau đó, từ từ đến gần anh, và sau đó hôn lấy đôi môi của anh.
Lục Tư Thần ngần ra.
Rõ ràng hôn cô vô số lần.
Thế nhưng, nụ hôn này của cô vẫn khiến anh cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô.
Điều này là đủ để gợi lên ham muốn của anh.
Trời đất quay cuồng, cô chủ động dâng tận miệng, là nam nhân sao anh có thể buông tha?
ụ Điều làm cho anh ngạc nhiên hơn, vẫn còn ở phía saul “Lục Tư Thần, anh đừng nhúc nhích! Cố Manh Manh đẩy hai vai anh xuống, căn môi nói:”Tôi, tôi muốn ở trên!”
Lục Tư Thần sửng sốt.
Anh nhìn cô ngạc nhiên: “Cô nói sao?”