Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 11-20




Chương 11: Không Tức Giận

Chập tôi, Hương Tạ Thủy Ngạn.

Sau buổi cơm tối, Cố Manh Manh ngồi trên ghế sô pha trên phòng khách, phía trước đang chiếu phim truyền hình hot mới nhất, nhưng cô không có một chút tâm trạng để xem, và toàn bộ cái đầu nhỏ bé ngập tràn những suy nghĩ khác.

Sau một lát, quản gia bưng ly nước ép đi tới.

Cố Manh Manh thấy người, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Quản gia thấy thé, vội hỏi: “Ôi, tiểu phu nhân, cô đứng lên làm gì? Nhanh ngồi xuống đi, nhanh ngồi xuống!”

“Vâng!”

Cố Manh Manh lần nữa ngồi xuống.

Quản gia đem ly nước ép đặt trên bàn, vừa nói: “Tôi không biết khẩu vị của cô như thế nào, đây là ly nước chanh tươi nhà bếp chuẩn bị cho cô, cô xem có thích không?”

“Thích ạ!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô ngắn đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn quản gia, cười híp mắt: “Cám ơn ông.”

Quản gia gương mặt thụ sủng nhược kinh.

Ông vừa cười vừa nói: “Tiểu phu nhân thực sự là quá khách khí, nếu như cô về sau có chuyện gì, xin cứ phân phó tôi.”

Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi nhướng lông mày.

Dáng vẻ cô vui mừng, vội vã nói: “À, tôi có chuyện…”

Quản gia mình cô gật đầu: “Vâng, cô nói đi, cô cần tôi làm gì?”

Cố Manh Manh vội vã lên tiếng: “Cặp của tôi.”

“Cặp xách?”

Quản gia hơi sửng sờ, dáng vẻ như là chưa kịp phản ứng.

Cố Manh Manh nhìn ông ấy, tiếp tục giải thích: “Tôi ngày mai đi học, nhưng cặp sách để ở nhà.”

Quản gia nhíu mày lại, hỏi thăm: “Ý cô là, cô còn thứ ở Cố gia chưa mang theo?”

“Ừm ừm!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Quản gia suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Sáng hôm nay, sau khi cô đi không bao lâu, Cố gia gửi một số đồ đạc, họ nói rằng đó là một số đồ dùng cá nhân của cô, không tiện kiểm tra nên họ để chúng ở phòng khách nhỏ trên tầng 2. Cô đi xem thử?”

“Thật ư?”

Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức đứng từ ghế sô pha dậy.

Cô giống như có chút kích động: “Vâng, nhanh dẫn tôi đi lên đó xeml”

“Vâng!”

Quản gia dẫn cô lên lầu.

Vừa bước vào phòng khách, Cố Manh Manh liền nhìn thấy túi xách của mình.

Cô chạy đến với sự phấn khích và vui mừng liền nói: “Túi của ti Quản gia thấy vậy, không thể không cười.

Ông nói: ” Cô hãy kiểm tra lại mọi thứ đi, néu cần thì tôi sẽ giúp cô đặt nó lên, nếu không cần thì cô chỉ cần đặt bên cạnh, tôi sẽ để người giúp việc xử lý nó. “

POŠ: “

Cố Manh Manh ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu tự tay sắp xếp đồ đạc của mình.

Kết quả là, cô phát hiện ra rằng Cố gia thực sự mang tất cả mọi thứ của cô tới, thậm chí là cả một cái chìa khóa nhỏ.

Lễ nào, cô ấy thực sự phải sống ở đây cả đời?

ì Nghĩ đến đây, Có Manh Manh lại bắt đầu đau lòng.

Cô dừng lại, cúi đầu xuống, như thể cô đang rất đau khổ.

Quản gia đứng bên cạnh nhìn cô, rất bối rối: “Tiểu phu nhân?”

Có chuyện gì với cô vậy? “

Vừa dứt lời, cửa phòng sách ở hành lang mở ra, bóng dáng người đàn ông cao ngất ngưỡng dần dần xuất hiện.

Quản gia đứng thẳng, cung kính: “Xin chào ngài!”

Lục Tư Thần đi tới.

Chỉ trong nháy mắt, anh nhìn thấy Cố Manh Manh đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Có chuyện gì vậy?”

Anh nói bằng một giọng điệu trầm ngâm, không hề tức giận.

Chương 12: Toàn Bộ Ném Hết

Quản gia nghe vậy, dè dặt trả lời: “Tiểu phu nhân đang phân loại đồ đạc cá nhân của mình.”

“Đồ đạc cá nhân?”

Lục Tư Thần cau mày.

Anh quét sơ qua đóng đồ trên đất, bừa bộn, cái gì cũng có.

Quản gia giải thích: “Những thứ này hôm nay Cố gia đưa đến, nói trước đây tiểu phu nhân ở Cố gia có chút đồ.

Lục Tư Thần mở miệng: “Nếu là đồ đạc cũ, còn giữ làm gì? Tất cả ném hết!”

“Vâng!”

Quản gia gật đầu.

Lúc này, Cố Manh Manh bỗng nhiên từ dưới đất đưng dậy.

Cô vội vàng nói: “Không thể, không thể, mấy thứ này là đồ quan trọng.”

“ó2”

Lục Tư Thần cau mày.

Cố Manh Manh chỉ vào trong vali đồ, nói: “Những thứ này đều là quần áo của tôi, nếu như ném hết, tôi mặc cái gì đây? Còn có, những thứ này là…”

“Chỗ này có đồ của cô.”

Lục Tư Thần bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời cô.

Cố Manh Manh nhỏ bé ngây ra một lúc.

“Chỗ này có quần áo của tôi?” Cô chỉ bản thân, dáng vẻ bắt ngờ: “Thật vậy ư2”

Lục Tư Thần không kiên trì giải thích thêm.

“Về sau muốn cái gì cứ nói quản gia, không cho phép dùng đồ cu.

“Nhưng, nhiều như vậy thật lãng phí…” Cố Manh Manh nhỏ giọng.

Lục Tư Thần nhìn cô, cười nhạt: “Tôi cũng không cần cô thay tôi tiết kiệm.”

Dút lời, anh trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Cố Manh Manh đứng tại chỗ, có vẻ rất phiền muộn.

Sau khi quản gia thấy Lục Tư Thần rời đi, lúc này mới quay sang nhìn Cố Manh Manh, cười nói: “Tiểu phu nhân, cô xem…?”

Cố Manh Manh cau đôi mày thanh tú.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng lại hỏi thăm: “Tôi có thể lén dấu những thứ đồ này lại không?”

Quản gia nhìn cô như một đứa trẻ, có chút dở khóc dở cười.

Ông nói rằng: “Cái đó, cô quyết định là được.”

Cố Manh Manh xoắn xuýt.

Trong đầu nghĩ đến gương mặt Lục Tư Thần lúc đó, người đàn ông này tuy là dáng dấp đẹp, thế nhưng rất nghiêm túc.

Nói thật, cô có chút sợ!

“Tiểu phu nhân?”

Quản gia thấy Cố Manh Man không nói gì, không khỏi hô lên một tiếng.

Cố Manh Manh lấy lại tinh thần.

Cô giảo hoạt cười nói: “À, tôi chỉ để lại một số thứ quan trọng, và ông có thể vứt những thứ khác, được không?”

“Có thể!”

Quản gia gật đầu.

Ban đêm Cố Manh Manh ngủ một mình trong căn phòng lớn.

ỉ : Tối qua cô ấy đã quá mệt mỏi, vì vậy cô ấy liền nằm xuống giường và ngủ.

Tuy nhiên, hôm nay không cần phải là một cô dâu như ngày hôm qua, vì vậy cô cũng có thêm năng lượng để suy nghĩ về vấn đề này.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ một điều.

PnAI Cô ngồi dậy từ trên giường.

Nếu cô ấy nhớ ra nó rồi, cô dường như quên mắt việc làm bài tập ở nhà của mình.

Cố Manh Manh bị giật mình, vội vàng vén chăn ra khỏi giường, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra khỏi phòng.

Hành lang bên ngoài vô cùng im lặng.

Cố Manh Manh sau khi xác nhận không có người khác, lúc này mới cần thận đi ra ngoài.

Cô vừa bước vào phòng khách, chỉ trong nháy mắt, cô thấy túi của mình đang đặt trên ghế sofa.

Cô vội vã đi qua, đưa tay ra và cầm lấy túi xách của mình.

Sau đó, cô quay người lại và rời đi.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, cô đi không được mắy bước, Lục Tư Thần xuất hiện.

BÁI “

Cô sợ hãi, bàn tay nhỏ bé buông thỏng, túi rơi xuống đắt.

Lục Tư Thần đứng tại chỗ, trong tay còn cầm một ly nước.

“Cô đang làm gì vậy?”

Anh mở miệng, nhìn chằm chằm vào cô gái với đôi mắt sắc lẹm.

Cố Manh Manh lắc đầu: “Không! “

“Chắc không?”

Lục Tư Thần nheo mắt.

Anh đi đến từ từ, vô hình mang lại một áp lực không thể giải thích được.

Cố Manh Manh bắt giác lui về phía sau một bước.

Cho đến khi người đàn ông đưa tay ra với cô ấy…a

Chương 13: Những Điều Nhỏ Nhặt “AI”

Cố Manh Manh còn tưởng rằng anh muốn đánh mình, không khỏi nhằm hai mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ không thôi.

Nhưng, máy giây trôi qua, trên người của cô lại không có cảm giác nào.

Vì vậy, cô từ từ mở mắt ra.

“Cầm lắt!”

Anh đưa cặp sách cho cô.

Cố Manh Manh mở một đôi mắt to long lanh tuyệt đẹp, nhìn anh không rõ vì sao.

Lục Tư Thần sốt ruột: “Cô có muốn hay không!”

“Muốn, tôi muốn!”

Cố Manh Manh nhanh tay cầm lấy cặp sách.

Lục Tư Thần hừ lạnh: “Vật nhỏ không biết xáu hỏi!”

Cố Manh Manh co ro, từ từ cúi đầu xuống.

Từ góc độ Lục Tư Thần nhìn sang, tiểu nha đầu này có bộ dạng như một em bé đáng thương.

. š Anh dừng một chút, lại nói: “Đã trễ thế này sao vẫn chưa ngủ?”

Cố Manh Manh đang do dự không muốn nói.

“Nói!”

Lục Tư Thần lớn tiếng: “Không cho phép nói dối!”

Đây là một người thông minh, Cố Manh còn chưa mở miệng nói, anh cũng đã nhìn ra tiểu nha đầu này đang bịa đặt.

Không còn cách nào, chỉ còn nước nói thật.

Cố Manh Manh nhấp cánh môi dưới, đáp: “Ừm, tôi vốn là phải đi ngủ, thế nhưng bỗng nhiên nhớ một chuyện, cho nên liền, liền bắt đầu…”

Lục Tư Thần nhíu mày.

“Chuyện gì?”

Anh hỏi.

Cố Manh Manh đâu tiên là ngần đầu lên nhìn, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi nói anh đừng cười tôi!”

Lục Tư Thần gật đầu, âm thanh Cố Manh Manh truyền đến.

Lục Tư Thần nhìn về phía cô.

Cố Manh Manh hướng về phía anh cười, tiếp tục nói: “Bài tập của tôi cũng không phải rất nhiều, anh cũng không cần để ý đến tôi.”

Lục Tư Thần hé mép miệng, từ từ nói: “Tôi e ó nói và để ý đến cô sao?”

Cố Manh Manh sửng sốt.

Cô có chút lúng túng gãi gãi cái ót, ngơ ngác: “Ò, vậy được rồi, tôi về phòng trước.”

Nói xong, ôm cặp rời đi.

“Dùng lại!”

Lục Tư Thần bỗng dưng mở miệng.

Cố Manh Manh đứng lại.

Lục Tư Thần hỏi: “Bây giờ cô đang vội vàng làm bài tập về nhà sao? “

“Ừm! “

Cố Manh Manh gật đầu.

Anh bước về phía trước và nói: ” Theo tôi! “

“Nhưng… “

Cố Manh Manh muốn nói gì đó.

Nhưng Lục Tư Thần căn bản không cho cô cơ hội này.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi theo người đàn ông vào phòng sách.

Đây là một thư viện lớn hoàn toàn hiện đại, với các kệ cao và lớn được dựng lên các bức tường ở bên trái, với những cuốn sách được đặt trên đó.

“Wow…”

Cố Manh Manh thán phục, không khỏi cảm thán: “Rất nhiều sách đói “

Lục Tư Thần vừa ngồi xuống trước bàn làm việc lớn, vừa nói: “Cô sẽ làm bài tập về nhà ở kia. “

Theo lời anh, Cố Manh Manh không khỏi nhìn về phía bên kia, nơi đặt một bộ ghế sofa, trên mặt đất còn trải thảm lông, thoạt nhìn rất tuyệt vời!

Cô bước đi với niềm vui, ngồi trên bàn và sau đó lấy sách giáo khoa ra khỏi túi của mình, sẵn sàng để làm bài tập.

Lúc này, lại nghe giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: “Ngày mai để quản gia sắp xếp cho cô một không gian ở trong phòng, thích đồ nội thất nào thì đi nói với ông ấy, biết không?”

“Được!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút và nói thêm một câu: “Cảm ơn anh, anh Ä rêt”

Lục Tư Thần ôm trán.

Anh cắn răng: “Tôi không phải là anh rễ của cô!”

Chương 14: Câu Hỏi Khó

Cố Manh Manh nghe xong những lời này, dáng vẻ nghỉ ngờ.

“Không phải anh rẻ? Ừm, nên gọi anh là gì?”

Lục Tư Thần không nói lời nào.

Cố Manh Manh thấy sắc mặt anh khó coi, không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ cúi đầu đi làm bà tập.

Cứ như vậy, trong phòng dần dần rơi và trầm tĩnh.

Một người đang làm việc, một người đang làm bài tập, thoạt nhìn trái lại rất ấm áp hoài hòa.

Khoảng chừng hơn mười phút, Cố Manh Manh gặp đề khó.

Cô cắn đầu bút, không ngừng vò đầu bứt tóc.

Nhưng mặc kệ cũng làm như thế nào, dường như vẫn không đúng.

Kết quả là, cô ngắn đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Tư Thần.

Nhưng lúc này, Lục Tư Thần đang duyệt mail, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của cô gái, anh không khỏi liễm mi, sau đó quay lại nhìn.

Cố Manh Manh cười lên.

“Anh rễ!”

Cô nhanh nhầu lên tiếng.

Sắc mặt Lục Tư Thần không chút thay đổi.

Cố Manh Manh giơ cuốn bài tập lên, hỏi: “Cái đó, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? À, tôi làm sao cũng không giải ra nó.”

Lục Tư Thần phản ứng không lớn.

Anh trầm mặc,xuống, nó: “Đem tới đây!”

Cố Manh Manh nghe vậy gương mặt vui vẻ, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.

Cô đem bài tập đưa cho người đàn ông trước mặt, vừa nói: “Anh xem, chính là câu này, tôi là nhiều cách vẫn không đúng, tôi cũng không biết chỗ nào có vấn đề.”

Đầu tiên Lục Tư Thần liếc sơ qua, nói: “Đem bản nháp của cô qua đây.”

“Vâng…

Cố Manh Manh gật đầu, xoay người đi lầy bản nháp.

“Đây!”

Cô đưa cho người đàn ông.

: Lục Tư Thần nhìn qua một lượt, từ từ liễm lông mi: “Cách của cô, tôi thấy không đúng.”

Nói xong, anh đặt bản nháp lên bàn, thuận tay cầm cây bút máy bên cạnh, bắt đầu chỉ ra chỗ sai của cô.

Cố Manh Manh liền đứng qua bên cạnh anh, vẫn dáng vẻ chăm chú.

Nhưng bắt tri bất giác, mùi hương trên người cô truyền đến, như có như không.

Động tác Lục Tư Thần hơi chậm lại một chút.

“Được chưa?”

“Xong chưa? “

Cố Manh Manh thấy thế, không thể không hỏi.

Lục Tư Thần không nói gì, yên lặng viết ra cách kiểm tra chính xác, và những chỗ cô dễ bị sai, gạch chân trọng điểm.

Cố Manh Manh giống như đột nhiên thông suốt, không khỏi kêu lên: “Tôi nhớ phải làm như thế nào rồi! “

“Biết mình sai ở đâu chưa?”

Lục Tư Thần vừa nói, vừa ngẳng đầu nhìn về phía cô.

Bởi vì anh đang ngồi, trong khi Cố Manh Manh đang đứng, vì vậy tầm nhìn của anh lại ngang với ngực cô ấy.

ì Bộ đồ ngủ mỏng mùa hè, làm cho anh dễ dàng nhìn thấy than thể cô gái ẩn dưới vải, cô không mặc đồ lót, và nút cũng bị khóa sai, làm cho quần áo nhăn lại, giữa các khe hở, để lộ làn da trắng.

“Anh đang làm gì vậy?”

Cố Manh Manh dường như nhận ra gì đó.

Lục Tư Thần rất bình tính nhìn lên, vừa đưa bản nháp cho cô, vừa lạnh nhạt nói: “Nút của áo của cô bị cài lệch. “

Cha nh Cố Manh Manh cúi đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, má cô đỏ bừng.

“Ơ, tôi không đề ý… “

Cô vội vã quay lại.

Nhưng cô gái này cũng không biết có phải là không thông minh hay không, tuyệt nhiên cứ như vậy đưa lưng về phía nam nhân cởi áo ngủ, sau đó cài lại nút áo.

Thật là muốn chết!

Cô không biết kính cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn bên cạnh sẽ phản chiếu sao?

Lục Tư Thần đem cảnh tượng mê người này thu hết vào đáy mắt.

Nếu không phải vì cô ấy còn nhỏ, anh sẽ nghĩ rằng đó là một cách quyền rũ.

Chương 15: Đối Với Cô Lúc Lạnh Lúc Nóng

Sáng hôm sau.

Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng.

Đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó cô đã kịp phản ứng, bỗng dưng liền xoay người xuống giường.

Cô vội vàng thay quần áo rửa mặt, sau đó chuẩn bị cần thận, cầm lấy cặp sách nhanh chóng đi xuống lầu.

“Mở ra, tôi tới trễ mất!”

Cố Manh Manh vừa hô vừa đi ra ngoài.

Quản gia mở miệng, đang muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói.

Cố Manh Manh đã chạy ra ngoài, vừa hay gặp Lục Tư Thần đang muốn đến công ty.

Người đàn ông thấy cô lỗ mãng như thế, không khỏi liễm mi trầm giọng: “Hấp ta hấp tấp, không có chút quy củ nào!”

Cố Manh Manh lập tức dừng bước.

Cô quy quy củ củ khom lưng với anh, vừa nói: “Buổi sáng tốt lành, anh rể!”

Lục Tư Thần: “…”

“Sắp, xe đã chuẩn bị xong.”

Phía trước, giọng thư ký truyền đến.

Lục Tư Thần bước đến chiếc xe có rèm che.

Chỉ là, lúc anh đang muốn ngồi vào trong xe, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi quay đầu nhìn về tiểu nha đầu trên bậc thang kia.

“Muốn đến trường?”

Anh mở miệng hỏi.

“Hải”

Cố Manh Manh nhìn anh, dáng vẻ như chưa hiêur.

Lục Tư Thần sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Kêu quản gia chuẩn bị xe cho cô.”

Nói xong, anh ngồi vào trong xe.

Rát nhanh, xe có rèm che đã rời khỏi sân.

Cố Manh Manh vẫn đứng tại chỗ, đầu óc mơ hồ.

Lúc này, giọng quản gia truyền đến: “Tôi có cảm giác tiên sinh mới vừa nãy muốn đưa cô đến trường?”

“Phải không?”

Cố Manh Manh quay đầy nhìn ông ấy.

Quản gia cười nói: “Cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị xe cho cô.”

“Vâng.”

Cố Manh Manh gật đầu.

Lúc quản gia chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ đến một việc.

Ông hỏi: “Tiểu phu nhân, cô vẫn chưa ăn sáng! Cái này…”

Cố Manh Manh rất lo lắng cắt đứt lời của ông: “Ai ya, tôi không đói, tôi trễ mất, còn ăn sáng gì nữa chứ, nhanh lên một chút.”

“Vâng vâng vâng.”

Quản gia nhanh chóng đi gọi tài xế.

Nhưng cuối cùng, Cố Manh Manh vẫn đến muộn.

Khi cô vội vã đến trường, tiết học đầu tiên đã bắt đầu.

Lúc cô đến lớp học, cô gõ cửa và sau đó hô lên: ” Báo cáo! “

Giáo viên đã viết được hơn một nửa bài học trên bảng đen.

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Manh Manh đang đứng ở cửa, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra với em vậy?” “

Cố Manh Manh nói dối.

Cô nói: “Có một tai nạn xe hơi trên đường và sau đó đã bị kẹt xe một lúc lâu ạ… “

Giáo viên xua tay: ” Được rồi, quay lại chỗ ngồi đi. “

“Cảm ơn cô!”

Cố Manh Manh nói xong, vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.

Cô bỏ túi xuống, vừa lật sách giáo khoa ra, Thầm Sơ Tuyết ngồi sau lưng cô liền đưa tay chọc cô một cái.

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Manh Manh quay đầu lại nhìn về phía cô.

Thảm Sơ Tuyết nháy mắt với cô: “Ngủ quên phải không? Lại còn nói là tai nạn xe hơi, thật là… “

Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi đỏ mặt.

Cô nhìn xung quanh và sau đó thì thầm: “Làm sao mà cậu lại biết được?” Ôi, đừng nói ra, để cho người khác nghe thấy thì không hay đâu! “

Thẩm Sơ Tuyết gật đầu: “Tớ hiểu, tớ hiểu! “

Cố Manh Manh chuẩn bị quay đầu lại.

Thẩm Sơ Tuyết vội vàng kéo cô lại, vội vàng nói: “Lát nữa sau giờ học có chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng về trước. “

“Ừm..”

Cố Manh Manh gật đầu.

Chương 16: Cam Đoan Khiến Cô Thỏa Mãn

Sau khi tan học về, quả nhiên cỗ vẫn giữ lời hứa, cô xung không về trước, mà chờ Thắm Sơ Tuyết quét dọn xong mới về, cùng nhau đi về.

Thảm Sơ Tuyết nói: “Gần đây mà cậu có chuyện vui đúng không?”

Cố Manh Manh rất kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

“Nhờ cậy…”

Thẩm Sơ Tuyết trợn mắt.

Cô tiếp tục nói: “Lục gia là nhà giàu có như vậy, cái rắm gì cũng £ .xC^ ˆ . À 2m xuât hiện trên tiêu đê nhé!

Cố Manh Manh phủi miệng không nói tiếp.

Thảm Sơ Tuyết nhìn cô, tiếp tục nói: “Cậu thấy Lục Tư Thần chưa?”

“Làm sao vậy?”

Cố Manh Manh hỏi.

Thẩm Sơ Tuyết biểu tình lém lĩnh.

Chỉ nghe cô nói: “Làm trước mình chỉ thấy người đàn ông kia từ xa à, ôi thôi, mẹ ơi, đúng là một người đẹp trai.”

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừm, anh ấy rất đẹp.”

Thẩm Sơ Tuyết cau mày.

Cô nghi ngờ: “Mình thấy cậu có vẻ rất bình tĩnh?” Nói xong lời này, không biết cô nghĩ đến điều gì, gật đầu nói: “À, nhưng hữu duyên khả nguyên, dù sao anh ấy cũng là anh rễ của cô, và mình nghe nói rằng người đó rất khó ở, rất lạnh lùng!”

Cố Manh Manh rũ cái đầu nhỏ xuống.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới đêm qua, lúc Lục Tư Thần giảng bài giải cho cô, dáng vẻ cũng không lạnh lùng lắm…

“À, Manh Manh, mình đang nói chuyện với cậu, sao cậu không phản ứng?”

Thẩm Sơ Tuyết vừa nói chuyện, vừa quơ quơ tay trước mặt Cố Manh Manh.

Cố Manh Manh lấy lại tinh thần.

Cô biểu tình mập mờ: “À cậu nói cái gì?”

Thẩm Sơ Tuyết bất đắc dĩ.

Cô nói lại lần nữa: “Mình nói, gần đây có một buổi hòa nhạc, buồi biểu diễn đặc biệt của Kiều Tử, cậu có muốn đi không?”

Cố Manh Manh nghe vậy, hai mắt sáng ngời.

“Kiêu Tử? Thật vậy sao?”

“Dĩ nhiên!” Thâm Sơ Tuyết gật đầu, tiếp tục nói: “Đoàn múa của chúng mình đã nhận được thông báo, và chúng mình có thể sẽ là vũ công phụ cho Kiều Tử. À, gần đây mình vẫn đang chọn người. Nếu may mắn, mình có cơ hội được nhìn cận cảnh nam thần của cậu.”

“Aaal”

Cố Manh Manh kích động.

Kiều Tử là ca sĩ thần tượng thế hệ mới nổi tiếng gần đây đã ra mắt trên một Chương trình thử giọng nhất định cách đây hai năm. Kể từ khi album đầu tiên được phát hành, anh ấy đã gặp phải tình trạng lộn xộn, thậm chí còn được giới truyền thông gọi là ngôi sao mới của làng nhạc tương lai!

Và Cố Manh Manh vô tình nghe được bài hát của anh ấy, rồi từ đó mê mẫn và trở thành một trong những fan trung thành nhất của anh ấy.

Nhưng…

“Vé buồi hòa nhạc của Kiều Tử rất khó mua. “

Cố Manh Manh rất chán nản.

Và điều quan trọng nhất là cô ấy không có tiền!

“Không thể nào?” Thầm Sơ Tuyết sửng sốt.

Cô suy nghĩ một chút và sau đó nói, “Không sao, tớ sẽ nhờ bạn bè của tớ giúp cậu tìm được một vé, luôn luôn có cách, đúng không?”

“Thật sao? “

Cố Manh Manh nhìn về phía cô.

Thẩm Sơ Tuyết vỗ vỗ ngực, cười nói: “Tất cả đều giao cho tớ đi, cam kết làm cho cậu hài lòng! “

Cố Manh Manh cảm kích không thôi.

“Cảm ơn cậu!”

Cô nói với sự phấn khích.

“Cậu không cần phải nói với tớ, thực sự điều này không quan trọng.” Thắm Sơ Tuyết dừng tay.

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Ừm, còn chuyện về tiền vé, tớ sẽ cố gắng đưa lại cho cậu càng sớm càng tốt… Chuyện này, cậu biết đấy, tớ không có nhiều tiền, có thể được phải không? “

“Đừng nói với tớ điều này, tớ không nghe thấy gì cả… “

Thẩm Sơ Tuyết ôm lỗ tai, bước nhanh về phía trước.

Cố Manh Manh đầu tiên sửng sót, sau đó lại đuổi theo.

Cô hét lên: “Thắm Sơ Tuyết, tớ chắc chắn sẽ đưa lại cho cậu càng sớm càng tốt!”

Cô phải nghĩ ra cách nào đó!

Chương 17: Đùa Giõn Lúc

Cố Manh Manh quay lại Hương Tạ Thủy Ngạn, vừa vào nhà thấy người ở đó nghe điện thoại.

Cô tò mò đi vào, cũng không thấy rõ người, đối phương đã nhận ra cô.

“Này, chị dâu hai!”

Lục Tiểu Tứ hướng về phía cô vẫy vẫy tay, hoàn toàn giống như người quen.

Cố Manh Manh đứng tại chỗ, nghỉ người nhìn anh.

Lúc này, quản gia đi tới, cười híp mắt: “Tiểu phu nhân, cô học về rồi sao.”

“Vâng!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô chỉ về hướng Lục Tiểu Tứ, nói: “Tại sao anh ta lại ở đây?”

Quản gia còn chưa kịp nói, Lục Tiểu Tứ phía trước đã cúp máy, chỉ nghe anh ta nói: “Tôi không phải là tới thăm chị dâu hai sao, lần trước vội vã đi quá, tôi còn chưa kịp nói với cô mấy câu!”

Cố Manh Manh nhướng mày.

Lúc này, quản gia mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, cô đưa cặp cho tôi.”

“Vâng!”

Cố Manh Manh nghe vậy, lúc này liền lấy cặp sách, vừa đưa cho quản gia vừa nói: “Cám ơn, làm phiền ông giúp tôi đem cặp lên trên phòng, như thế này đi tôi muốn chuẩn bị sách vở cho ngày mai.”

“Vâng!”

Quản gia gật đầu, cầm cặp sách lên lầu.

Lục Tiểu Tứ đánh giá cô, cười một cách kỳ lạ.

Chỉ nghe anh ta nói: “Năm nay cô là sinh viên năm máy?”

“Để làm gì?”

Cố Manh Manh liếc anh ta một cái, cũng không trả lời.

Lục Tiểu Tứ ngược lại cũng không quan tâm, anh cười híp mắt: “Tôi chỉ là hiếu kỳ, anh hai tôi anh dũng thần vũ sao lại cưới một cô sinh viên về nhà, nếu để những vị phụ huynh kia biết, sẽ cười đến rụng răng!”

“Dừng!”

Cố Manh Manh quay đầu đi, tỏ thái độ coi thường.

Cô bước tới vài bước và vừa nói vừa bật TV: “Tôi mới không phải gả cho Lục Tư Thần, anh không nên nói lung tung!”

“Phải không?”

Lục Tiêu Tứ khoan tay trước ngực.

Anh cười nói: “Nếu không phải cô, ngày đó mặc áo cưới cô dâu là ai?”

Cố Manh Manh nói không lại anh ta, đơn giản không để ý đến anh ta nữa.

Cô cầm điều khiển từ xa và âm thầm thay đổi kênh, cho đến khi tìm thấy bộ phim truyền hình mình thích, rồi dừng lại.

Cô chăm chú theo dõi Chương trình phía trước, không thèm nhìn đến Lục Tiểu Tứ bên cạnh.

Lòng tự trọng của Lục Tiểu Tứ bị tổn thương.

“Này!”

Anh hô lên một tiếng.

Cố Manh Manh không có bắt kỳ phản ứng.

Chương 18: Các Người Đang Làm Cái Gì?

Sắc mặt anh trong nháy mắt trầm xuống, giọng lạnh lùng truyền đến: “Các người đang làm gì?”

Cố Manh Manh với Lục Tiểu Tứ đều sửng sốt.

Nhưng rất hiển nhiên, Lục Tiểu Tứ phản ứng nhanh hơn một chút, anh ta đưa tay nhanh chóng đẩy cô gái trên người ra, đứng thẳng dậy rồi kêu lên: “Anh hai!”

Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh, mở miệng nói: “Anh rẻ…”

Sắc mặt Lục Tư Thần lúc này vẫn không đổi.

Anh sẳng giọng, cơ hồ nói từng chững: “Các người, đang làm cái gì!”

Lục Tiểu Tứ vừa muốn há miệng giải thích, Có Manh Manh đã lên tiền, cố gắng ủy khuất: “Anh ta khi dễ tôi, không cho tôi xem Tv, còn cướp lấy điều khiển từ xa!”

Lục Tiểu Tứ nghe xong lời này, không khỏi liền vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!”

Cố Manh Manh lẹ miêng: “Anh ta có ý…”

Lục Tiểu Tứ thực sự là dở khóc dở cười, đơn giản câm miệng không lên tiếng nữa.

Bên này, Lục Tư Thần đã lên tiếng, nhưng nói với Cố Manh Manh.

“Cô còn dám xem TV, làm bài tập xong chưa?”

“Làm xong rồi…”

Cố Manh Manh gật gật đầu, lên tiếng trả lời anh.

Vẻ mặt của cô thật đáng yêu, khiến người ta không nỡ mắng một tiếng.

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, sau đó nhìn về Lục Tiểu Tứ, còn chưa kịp nói, Lục Tiểu Tứ đã chủ động nói: “Anh hai, em tới đưa cho anh văn kiện, ha ha, anh xem qua thử!”

Nói xong, anh làm bộ cầm túi văn kiện.

Lục Tư Thần cười nhạt: “Cậu có bao nhiêu văn kiện muối tôi xem?!

Ngụ ý chính là anh biết đây là mượn cớ.

Lục Tiểu Tứ cười làm lành.

“Anh, anh cũng thấy rõ mọi việc, em không muốn chứng tỏ bản thân để cho bạn thấy sao? Ngoài ra, văn kiện này.”

“Gút”

Lục Tư Thần phun ra một chữ.

Đầu tiên Lục Tiểu Tứ sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, vội ôm túi văn kiện đi ra ngoài, vừa cười vừa cà khia: “Anh, em đi trước đây, anh và chị dâu tốt lành.”

Lục Tư Thân lạnh lùng liêc qua.

Lục Tiểu Tứ run một cái, bộ dạng nhanh chóng xun xoe chạy ra ngoài.

Mà lúc này, Có Manh Manh còn đứng tại chỗ, dáng vẻ vô tôi.

Lục Tư Thần không nhìn cô nữa, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Có Manh Manh thở dài một hơi.

Cô quay đầu nhìn sang quản gia, bối rối lên tiếng: “Quản gia, có phải tôi làm sai cái gì không?”

Quản gia nghe vậy, không khỏi cười cô: “Không liên quan đến cô, tính khí cậu ấy là như vậy, cô xem TV tiếp đi!”

Lục Tiểu Tứ khua tay trước mắt cô, tiếp tục nói: “Mỹ nữ, tôi đang nói chuyện với cô, cô tốt xấu gì cũng nên cho tôi một chút phản ứng cứ! “

Cố Manh Manh quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, mở miệng: “Để làm gì? “

Lục Tiểu Tứ vui vẻ cười ha ha.

Anh hỏi: “Thành thật mà nói, năm nay cô đã học tới bậc nào rồi?”

Cố Manh Manh nhìn TV phía trước, vừa trả lời: “Lớp mười hail “

ï “Ò… ” Lục Tiểu Tứ hiểu ra, anh gật gật đầu nói: “Sắp thi đại học à?”

Cố Manh Manh không nói gì.

Cô nhìn chằm chằm vào bộ phim truyền hình ở phía trước, lúc này đang là đoạn cao trào, và nam chính đang chuẩn bị bày tỏ tình cảm với nữ chính …

Nhưng ngay sau đó, TV đột nhiên trở thành một màn hình màu đen!

Cố Manh Manh bỗng dưng đứng lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô kêu lên, quay đầu nhìn, nhưng thấy điều khiển từ xa nằm trong tay Lục Tiểu Tứ.

“Anh!”

Cô nhìn chằm chằm anh trong sự tức giận.

Lục Tiểu Tứ ngượng ngùng cười: “Ai bảo cô không nghe tôi nói chuyện…”2 “Anh trả lại điều khiển từ xa cho tôi!” “

Cố Manh Manh vừa hét lên, vừa nhào về phía anh.

Lục Tiểu Tứ giơ tay lên, chính là không muốn đưa điều khiển từ xa cho cô.

Kết quả là hai người làm căn nhà trở nên náo loạn.

Lục Tư Thần đi làm về, vừa mới đi vào, liền đụng phải cảnh này.

“Ừm! „“

Cố Manh Manh gật đầu nhẹ một cái.

Sau đó, cô thực sự ngồi trở lại ghế sofa.

Một lát sau, Lục Tư Thần lại đi xuống, trang phục trên người anh đã đổi thành đồ ngủ thoải mái, khuôn mặt đẹp trai vô cùng, trước sau đều không có cảm xúc gì.

Anh giống như một khối băng đang di chuyển!

Cố Manh Manh nghe thấy tiếng bước chân, không thể không quay đầu nhìn qua.

Mặt mày cô nhăn lại, liền mở miệng nói: “Anh rễ, anh có ăn tối không?”

Cô ấy rất than thiện, dường như không quan tâm đến những gì đã xảy ra trước đó.

Đây chính là một cô bé với tính cách vô lo vô nghĩ!

Lục Tư Thần dừng chân.

Anh nhìn qua, giọng nói lặng lẽ: “Sau này cô không được phép gọi tôi là anh rễ.”

“Hả2 “

Cố Manh Manh kinh hãi.

Cô vội vã đứng dậy từ chiếc ghế dài và nhìn vào người đàn ông: “Vậy tôi sẽ gọi anh là gì?”

Lục Tư Thần đi tới.

Lúc anh ngồi trên ghế sofa, anh từ từ nói: ” Gọi tên tôi. “

“Hả2 “

Cố Manh Manh sửng sốt.

Chương 19: Quyền Giám Hộ “Hả?”

Cố Manh Manh nhỏ bé ngơ ngác.

Cô mở to đôi mắt to đen nhánh, cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh.

Lục Tư Thần thấy bộ dạng này, không khỏi nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”

“Cái này…”

Cố Manh Manh muốn nói lại thôi, như là đang do dự cái gì.

Lục Tư Thần làm mặt lạnh: “Nói đi!”

Cố Manh Manh vội vã dừng tay, giải thích: “Tôi không có chuyện gì, à ừ, nhưng tôi cảm thấy như vậy bắt lịch sử! Hơn nưa, anh là anh rễ của tôi.”

“Hả?”

Lục Tư Thần cau mày.

Anh cười khổ: “Cô xác định chứ?”

Cố Manh Manh dáng vẻ ngốc nghéch.

Cô gãi gãi cái ót, thanh âm mềm nhữn: “Cái gì mà xác thực vời xác định chứ?”

: Cô Manh Manh không biết là hôm đó cô thay chị cả gả đi, Cô gia đã chuyển hộ khẩu cho cô, trên danh nghĩa, cô và Lục Tư Thần đã kết hôn.

Chỉ là cô gái ngốc này không giống như cảm kích.

Không!

Chính xác mà nói, chỉ sợ cô không biết mình gả thay, mà chỉ là tạm thời thay thế!

Lúc này Lục Tư Thần bỗng nhiên có một ý.

Anh dần dần nở nụ cười.

Thật tình không biết, cái người đàn ông lãnh khốc nghiêm túc này, anh ta bỗng nhiên cười, khiến cho quản gia bên cạnh khiếp sợ.

Đã nhiều năm như vậy, quản gia vẫn là lần đầu tiên chứng kiến thiếu gia nhà mình cười.

“Cố gia đem quyền giám hộ của cô đưa cho tôi.”

Lục Tư Thần chậm rãi nói.

Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi trừng lớn hai mắt: “Đưa cho anh? À ừ, vậy ý anh là, tôi bây giờ là anh…”

“Đúng!”

Lục Tư Thần gật đầu.

Bộ dạng Cô Manh Manh đăn đo.

Cô nói tiếp: “Nhưng anh cũng không lớn lắm, nếu như gọi anh là bố nuôi thì có kỳ quái?”

Phụt!

Quản gia xuýt chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng vì mạng nhỏ, ông ấy có nhịn.

Bên này, sắc mặt Lục Tư Thần khó coi.

Nụ cười trên khóe miệng của anh đã biến mát, thay vào đó là sự tức giận.

“Tôi không nhận nuôi cô!”

Anh nghiến chặt răng.

Cố Manh Manh nhìn anh, không hề nhận ra người đàn ông đã có dấu hiệu tức giận, ngược lại còn trách anh: “Không có nhận con nuôi sao? Ò, vậy tại sao anh lại nói gì đó đưa quyền giám hộ cho anh, làm tôi giật mình, làm sao mà cha có thể đưa quyền giám hộ của ông ấy cho một người lạt! “

Lục Tư Thần sửng sốt.

“Lạ?”

“Vâng! Cố Manh Manh gật đầu, cô chỉ vào quản gia bên cạnh, nói: “Ông ây nói tính khí của anh rât kỳ quái! “

Lục Tư Thần mặt không chút cảm xúc nhìn về phía quản gia.

Quản gia suýt quỳ xuống.

Chúa ơi, cốt truyện này xoay chuyển quá nhanh, ông ấy không thể phản ứng kịp đượ!

c “Nhưng hôm qua phu nhân nói với tôi, nếu tôi ngoan ngoãn đi theo anh, anh nhất định sẽ đối tốt với tôi, phải vậy không?” Cố Manh Manh tiếp tục nói chuyện, ánh mắt rất chân thành nhìn Lục Tư Thần.

Lục Tư Thần cũng không thể không cười một tiếng.

“Phu nhân Cố gia nói với cô như vậy sao? Để cô ngoan ngoãn đi theo tôi? “

“Đúng vậy! “

Cố Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần tao nhã gác hai chân, chậm rãi nói: “Nhưng mà, làm sao tôi nhớ hôm qua có một cô gái nào đó nói với tôi, cô ấy muốn về nhà? “

“Là tôi đây!”

Cố Manh Manh rất thản nhiên thừa nhận.

Cô tiếp tục nói, “Anh rễ … À, Lục Tư Thần, tôi biết anh muốn đối xử tốt với tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn về nhà ngay bây giờ. Mặc dù căn phòng mà anh đã chuẩn bị cho tôi rất đẹp, nhưng tôi vẫn thích căn phòng nhỏ của tôi! “

Chương 20: Nghiêm Trang

Lục Tư Thần đỡ lấy cái trán.

Anh như thể nhịn được nữa: “Tôi từ lúc nào nói muốn đối tốt với cô?”

Cố Manh Manh im lặng, hai bên quai hàm phồng lên.

Cô cúi thấp đầu, nhàm chán dùng chân cọ xát mặt đất.

Lúc này, Lục Tư Thần bỗng nhiên lại từ trên ghế sô pha đứng lên.

Cố Manh Manh ngắn đầu lên.

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, cười nhạt: “Cô rốt cuộc là thực sự ngốc, hay là ngụy trang, hả?”

Cố Manh Manh không nói gì.

Cô liền nhìn anh, đôi mắt xanh triệt như một dòng suối xanh.

Lục Tư Thần âm thầm nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Cố Manh Manh muốn gọi anh, thế nhưng nghĩ lại, cô vừa chưa phát ra tiếng, nhưng quản gia đuỏi theo, vội vội vàng vàng đi theo người đàn ông bên cạnh giải thích, Lục Tư Thần không nói chuyện, sắc mặt lạnh như băng, không hề tăng.

Mà bên kia, Cố Manh Manh lại lần nữa ngồi trên ghế sô pha, như một người chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem TV.

Trong nháy mắt, rất nhanh thì đến thứ sáu.

Buổi sáng hôm nay sau khi rời khỏi giường, Có Manh Manh đi xuống lầu, vừa chào buổi sáng quản gia, vừa đi xuống phòng ăn.

Quản gia đi theo phía sau cô, vừa cười vừa nói: “Tiểu phu nhân, hôm nay cô thức dậy sớm quá.”

“Phải không?”

Có Manh Manh nở nụ cười.

Giọng nói thanh thoát: “Tối hôm tôi ngủ sớm, cho nên dậy sớm á!”

Lúc đang nói chuyện, cô đi vào trong phòng ăn, kéo ghế của mình ngồi xuống.

Quản gia đứng ở bên cạnh, nói: “Bữa sáng hôm nay là sandwich với bánh kem, còn có hoa quả, cô xem còn cần gì nữa không?”

“Đủ rồi!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Rất nhanh, người giúp việc liền bưng bữa sáng lên.

Lúc Cố Manh Manh ăn được một nửa, Lục Tư Thần đi đến, anh ăn mặc tây trang đen, nỗi bật vẻ đẹp anh tú ám muội, từ đầu đến chân dáng vẻ nghiêm túc.

“Buổi sáng tốt lành!”

Cố Manh Manh chủ động mở miệng nói.

tu m Lục Tư Thần liếc nhìn cô, chỉ là nhàn nhạt “ừ” một tiếng, coi như là đáp lại.

Sau đó, trong phòng ăn lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Cố Manh Manh uống sữa, còn Lục Tư Thần thì uống cà phê, anh ăn rất chậm, vừa ăn vừa đọc báo, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, lại chiếu qua người anh, thoạt nhìn như thần thánh.

Nhưng đó là nếu anh ấy có thể bỏ qua biểu hiện lạnh lùng của mình.

“Tôi ăn xong rồi!” “

Sau khi Cố Manh Manh uống sữa xong, vừa nói chuyện, vừa đứng dậy từ chỗ ngồi.

Lục Tư Thần nhìn tờ báo, chậm chạp nói: “Hôm nay sau giờ học đừng chạy lung tung, tôi sẽ đến đón cô. “

“Được… “

Cố Manh Manh gật đầu.

Sau đó cô lại hỏi một cách tò mò: “Tại sao anh lại đến đón tôi?”

Lục Tư Thần rốt cục đang đọc báo liền ngắng đầu đầu lên.

Anh nhìn cô gái, không cảm xúc nói: “Đưa cô đến gặp một người bạn.”

“Ai vậy?”

Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.

Lục Tư Thần từ trước đến nay đều rất thiếu kiên nhẫn, anh không thích nhát chính là người khác hỏi tận gốc rễ.

Anh không trả lời, nhưng cũng thu lại tầm nhìn.

Cố Manh Manh tốt xấu gì cũng ở chung với anh nhiều ngày như vậy, cô cũng biết người đàn ông này không dễ chọc giận, lúc này thấy anh không muốn nói chuyện, cô cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Ò, vậy được rồi, tôi đi trước, tạm biệt! “

Lục Tư Thần khẽ nhíu mày, vẫn không nói gì.

Cố Manh Manh cuối cùng nhìn anh một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Người quản gia đi theo phía sau cô gái và không ngừng mỉm cười và vẫy tay chao:”Tiểu phu nhân, chào tạm biệt! “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.