Chương 101: Món Tráng Miệng
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Tư Thần sải bước tiến đến, phía sau còn đi cùng vài vị giám đốc chi nhánh, anh vẫn còn đang phát biểu, dáng vấp thanh quý lạnh lùng nghiêm nghị, bất nộ tự uy.
Hiển nhiên, ai cũng không ngờ tới trong phòng làm việc còn có người.
Lục Tư Thần đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé xinh xắn ngồi trên ghế sô pha.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của anh, Cố Manh Manh bát giác từ ghế sô pha đứng dậy, có vài phần lo lắng và bắt an.
Vỏn vẹn chỉ trong vài giây, Lục Tư Thần lại nói: “Mọi người cứ ra ngoài trước đi.”
“Dạ dạ…”
Các giám đốc chi nhánh như trút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngoài.
Không gian yên tĩnh trở lại.
Lục Tư Thần đi về phía người con gái, nhíu đôi mày nhỏ: “Đến từ lúc nào rồi?”
Cố Manh Manh ngước mắt nhìn anh, cắn cắn môi, trả lời: “Mới vừa đến không lâu.” Dừng lại một chút lại nói tiếp: “Tôi có phải đã quấy rối đến anh rồi phải không?”
Vừa dứt lời, Lục Tư Thần đã ngồi kế bên cạnh cô.
“Không có.”
Anh vừa trả lời, vừa đưa tay kéo cô lao vào trong lòng ngực.
Cố Manh Manh rất ngoan ngồi trên bắp đùi của anh, hai mắt đen nhánh nhìn anh.
Lục Tư Thần bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nở nụ cười hiếm thấy: “Tìm tôi có việc gì?”
Cố Manh manh lắc đầu.
Lục Tư Thần thiêu mi, trầm giọng xuống, lại nói: “Là đặc biệt đến tìm tôi mà?”
Cố Manh Manh gật đầu.
Ánh mắt Lục Tư Thần trở nên mềm mại.
“Nha đầu ngốc!”
Anh đưa tay lên vò rối tóc người con gái.
“Ây!”
Cố Manh Manh không khỏi khó chịu, vội vàng né khỏi bàn tay anh.
Cô liền giọng nói: “Anh đừng như vậy a, ơ, chuyện là, tôi, là tôi đến để đưa cho anh bữa trưa mà anh thích!”
Lục Tư Thần dừng cánh tay.
Anh có chút bất ngờ nhìn cô gái: “Cô nói gì co?”
“Là tôi đến để đưa bữa trưa khoái khẩu của anh!”
Cố Manh Manh lập lại một lần nữa.
Lực Tư Thần chốc lát trố mắt sững sờ.
Cố Manh Manh thấy anh không nói gì, vội vàng nghiêng người sang, chỉ vào hộp đựng thức ăn trên bàn, liền nói: “Anh xem, đó là bữa trưa mà tôi mang đến, vô cùng thịnh soạn ớ.”
Lục Tư Thần thở ra một hơi, có chút chưa biết thế nào, lại có chút ngọt ngào.
“Anh bây giờ muốn ăn chưa?”
Giọng của Cố Manh Manh lại tiếp tục truyền đến.
Lục Tư Thần nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: “Cô ăn rồi chưa?”
Cố Manh Manh lắc đầu, quẹt miệng nói: “Vẫn chưa.”
Lục Tư Thần buông lỏng tay.
“Vậy ngồi xuống đây.”
Anh ta để người con gái ngồi lên ghế sa lon, sau đó lấy qua hộp thức ăn, đích thân đem từng món từng món bên trong bày ra.
Quả thật như lời cố Manh Manh nói, ba món ăn một món canh vô cùng thịnh soạn.
Cố Manh Manh ngồi kế bên anh, dáng điệu khoe công nói: “Thế nào a, có phải là rất ngon phải hông?”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, bới cho cô một bát cơm.
“Ăn cơm!”
Anh đưa bát cơm cho cô.
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh giòn tan trả lời, hai tay nhận lấy bát cơm.
Lục Tư Thần tiếp lấy vừa bới cho mình một bát, vừa nói: “Sao mà trước khi đến cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại?”
Nếu như sớm biết nha đầu này sẽ đến, anh ta làm sao mà dự cuộc họp, nhất định sẽ rắp tâm đợi cô.
“Um…”
Bên này, Cô Manh Manh trả lời anh: “Là tôi muốn cho anh một niềm vui bất ngờ mài”
Niềm vui bát ngờ?
Lục Tư Thần nghe xong câu này, nghĩ thầm, đây đúng thật là có vui và có bất ngờ.
“Lục Tư Thần, anh ăn thịt đi, đây là món thịt bò xào tiêu xanh rất ngon đó!”
Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh vang lên.
Lục Tư Thần hồi hồn, cười cười: “Được!”
Nói xong, anh cầm đũa gắp vào bát người con gái một miếng thịt bò.
Cố Manh Manh thấy vậy, không khỏi cau mũi: “Tôi mang đến để anh ăn, không phải để anh cho tôi.” Nói đến đây, cô dường như bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì, vội vàng đưa tay gắp lấy một miếng thịt bò, sau đó cười him híp mắt đặt vào trong bát của người con trai.
Lục Tư Thần nhìn cô một cái, vui vẻ tiếp nhận.
Cố Manh Manh cười rất vui: “Thì ra là anh muốn tôi gắp thức ăn cho anh à!”
Lục tư Thần: “…
Ăn xong cơm, Cố Manh Manh chuẩn bị dọn dẹp, lại bị Lục Tư Thần ngăn lại.
Vẻ mặt anh ta không cảm xúc: “Đợi lát nữa để thư ký dọn dẹp.”
‘Oh Cố Manh Manh nghe vậy thu tay lại.
Lục Tư Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Manh Manh quay đầu, giả vờ tò mò vừa quan sát căn phòng làm việc này, vừa nói: “Lục Tư Thần, Căn phòng làm việc này của anh to thiệt, mà còn lại thu nhận ánh sáng tốt, anh xem, có thể nhìn thấy cả bên ngoài.”
Vừa nói tới đây, cằm của cô đã bị nắm lấy.
Lục Tư Thần vặn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay trở lại, đối diện với ánh mắt của anh.
Chẳng biết tại sao, nhịp tim của Cố Manh Manh bỗng nhiên tăng nhanh.
“Cô đã quên mắt một việc.”
ỳ Lục Tư Thần trầm giọng xuống nói, ánh mắt nhìn chòng chọc Vào cô.
Cố Manh Manh khuôn mặt đờ đẫn ra: “Hả?”
“Món tráng miệng.”