Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút!

Chương 1-10




Chương 1: Cô Dâu Chạy Rồi

Thành phố Nam Chiếu, Cố gia đại trạch.

Giờ khắc này, toàn bộ trong sân giăng đèn kết hoa, xe khách đến trước cổng chính, kiểu nhân vật nổi tiếng trong xe sang, thấy người qua đường là tấm tắc chắt lưỡi.

Mà cô dâu trong phòng, toàn thân Cố phu nhân đều đang phát run.

Bà ta nhìn chiếc váy cưới nằm lặng lẽ trên chiếc giường lớn màu đỏ, đầu óc càng căng thẳng.

Thời gian qua không bao lâu, quản gia từ bên ngoài bước nhanh đến, cúi đầu nói vào tai Cố phu nhân: “Phu nhân, đã tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư!”

Hai chân Cố phu nhân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Bà ta run rẩy cánh môi, cả sắc mặt đều rất yếu ớt.

“Con bé đi đâu rồi?”

“Đại tiểu thư…” Quản gia khó khăn lắm mới há miệng ra nói:

“Cô ấy đào hôn!”

Ầm!

Đây quả thật là sấm chớt giữa trời quang!

Ngoài kia khách mời đã đến, mà nhân vật chính đã đào hôn!

Cố phu nhân hai mắt nhắm nghiền, lòng ngực phát run lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Chúng ta làm sao ăn nói với Lục gia? Sẽ xảy ra chuyện, thực sự sẽ xảy ra chuyện!”

Quản gia đỡ lấy cánh tay của Cố phu nhân, gấp gáp: “Phu nhân, bà chớ nóng vội, biên pháp luôn là người nghĩ ra…”

Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh run sợ: “Chị đâu?”

Hai người đều sửng sốt.

Cố phu nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, khi nhìn đến cô gái đứng trước cửa, bỗng nhiên mắt sáng rực lên.

Bà ta bắt lấy tay quản gia, nói: “Lục gia chỉ nói muốn cưới Cố tiểu thư chúng ta, cũng không nói phải là Đại tiểu thư đúng không?”

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy!”

Cố phu nhân đánh giá cô gái trước mắt, khé miệng nổi lên tia cười lạnh.

Quản gia là tâm phúc của bà ta, tự nhiên là lòng biết rõ.

Ông ta chần chờ: “Phu nhân, tốt như vậy sao?”

Cố phu nhân cười nhạt: “Đem cô ta gả đi cũng tốt, đỡ phải khiến tôi phiền muộn.”

Sau khi nói xong lời này, bà ta bỗng nhiên đổi sắc mặt, cười híp mắt vẫy vẫy cô gái nói: “Qua đây, Manh Manh, con qua đây!”

Vẻ mặt Cố Manh Manh nghi ngờ.

Cô chậm rãi đi tới, trên cơ thể nhỏ nhắn mặc quần áo lụa mỏng màu trắng, khuôn mặt xinh xắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt đen nhánh vừa tròn vừa to, giống như con nai ngơ ngác.

Sau cùng, cô đứng trước mặt Cố phu nhân.

Cố phu nhân nhìn cô, mở miệng nói: “Manh Manh, cô đi lên đây có chuyện gì vậy? ”

Cố Manh Manh có chút sợ hãi.

Cô biết cô không có tư cách để lên lầu, ngày thường cô ấy ở chung chỗ với những người giúp việc ở tầng trệt.

“Tôi… tôi đến đây để tìm chị gái…”

Cô trả lời lí nhí, hai bàn tay nhỏ nắm lấy váy, có chút lo lắng.

Từ trong đáy mắt Cố phu nhân lóe lên sự chán ghét.

Bà mỉm cười rồi nói, “Manh Manh, chị gái của cô có chút chuyện phải ra ngoài nên cô không thể gặp được đâu.”

“Hả? ”

Cố Manh Manh bất ngờ, sững sờ mở to hai mắt.

Bà nhìn cô rồi tiếp tục: “Nhưng cô cũng thấy, bây giờ có rất nhiều người đang chờ đợi cô dâu ở ngoài kia, và nếu như cô dâu không xuất hiện, người khác sẽ đàm tiếu về gia đình chúng ta, cô có biết điều này không?”

Cố Manh Manh nghe đến đó có chút mơ hồ.

Cô trả lời: “Vậy thì bà phải nhanh chóng tìm kiếm và đưa cô ấy trở về.”

“Nếu tôi tìm thấy thì tôi còn nói chuyện này với cô làm cái gì!”

Cố phu nhân sốt ruột liền nói một câu.

Nhưng ngay sau đó bà liền lấy lại tinh thần và vội vàng xoa dịu cô và nói,:”Liệu cô có thể giúp tôi một việc được chứ? “

Chương 2: Gả Thay Vào Hào Môn

Cố Manh Manh thụ sủng nhược kinh.

“Phu nhân, con…”

Cố phu nhân ngắt lời cô.

“Con xem!” Bà ta bả vai Cố Manh Manh, chỉ vào chiếc áo cưới trắng tuyết trên giường, cười nói: “Thích bộ váy kia chứ?”

“Thích!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cố phu nhân câu môi, hướng phía quản gia phân phó: “Lập tức gọi người qua đây thay áo cưới!”

Ban đêm, Hương Tạ Thủy Ngạn, Lục gia.

So với Cố trạch náo nhiệt, nơi đây quạnh quẽ khiến người ta phát run.

Lục Tư Thần ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt không thay đổi nghe thư ký báo cáo.

“Cố gia Đại tiểu thư đã cùng nhân tình trốn sang nước ngoài, tiên sinh, xin hỏi chúng ta có cần tiếp tục truy tìm tung tích hay không?”

“Chạy trốn?”

Lục Tiểu Tứ bên cạnh nghe vậy, biểu tình rất kinh ngạc.

Anh quay đầu sang nhìn Lục Tư Thần, mở miệng nói: “Cô dâu ngày hôm đó là ai?”

Lúc này, giọng thư ký lại truyền đến: “Cố Manh Manh con gái ngoài giá thú của Cố Tiêu, mẹ đẻ không rõ, sau ba tuổi cô ấy được Cố gia đón từ cô nhi viện về, có người nói…” Anh ta lại dừng.

Lục Tư Thần chậm rãi ngước mắt nhìn, người đàn ông này có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như bảo thạch lạnh, lộ ra khí chất uy nghiêm.

Thư ký nuốt nước miếng, hơi cân nhắc dùng từ một chút, mới nói: “Hình như có chút hơi ngốc!”

Lục Tư Thần nhắm mi lại.

Lục Tiểu Tứ lại cười ha hả: “Anh hai, chúc mừng anh cưới được chị dâu ngốc!”

Lục Tư Thần liếc mắt.

Lục Tiểu Tứ lập tức lại ngậm miệng lại.

Anh nhìn về phía thư ký nháy nháy mắt: “Chúng ta không phải là nên đi rồi sao?”

“Tiên sinh?”

Thư ký chần chờ nhìn Lục Tư Thần.

“Có thể cút!”

Lục Tư Thần trầm giọng, từ ghế sô pha đứng dậy.

Anh đi lên lầu, tiến độ vô cùng vững, không nhanh không chậm.

Lục Tiểu Tứ hướng về phía bóng lưng anh phất tay: “Anh hai, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!”

Lục Tư Thần không để ý đến, đi thẳng lên lầu.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, anh từng bước đi về phía phòng cưới của mình, ngay khi bàn tay lớn sắp đẩy cửa ra, đột nhiên lại nghe thấy tiếng động từ trong phòng phát ra., lắng nghe Anh từ từ dừng lại, cẩn trọng đưa tay đẩy cửa ra.

Loảng xoảng!

Có vật gì đó vừa bị ném vỡ.

Lục Tư Thần còn chưa nhìn rõ, chỉ nhìn thấy có một vệt màu trắng bỗng nhiên xẹt qua trước mắt, cô gái mặc váy cưới nặng nề kia đã chật vật đi đến bên giường ngồi xuống.

Cô che mặt bằng một tấm vải voan màu trắng, ánh sáng trong phòng căn bản không đủ, làm anh không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Nhưng Lục Tư Thần cũng không có hứng thú với chuyện này.

Anh chẳng qua cũng là làm theo ý cha mẹ cưới tiểu thư nhà Cố gia, đối với những thứ này anh căn bản cũng không quan tâm đến.

Anh không quan tâm cô dâu này là đại tiểu thư của Cố gia, hay là con gái ngoài giá thú của Cố gia, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của gia đình, anh đều cảm thấy không sao .

Nhưng…

Lục Tư Thần nhíu mày, nhìn đĩa bánh ngọt bị lật trên bàn, có một chút tức giận.

Anh đóng cửa lại, từng bước một đi về phía người con gái nhỏ bé bên cạnh giường.

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Anh biết, ông nội và cha anh đã sắp xếp mọi chuyện rất kỹ càng, cho nên nếu để anh cưới tiểu thư nhà họ Cố thì đương nhiên cũng không để họ chịu uất ức.

Cho đêm tân hôn này là điều không thể tránh khỏi.

Anh đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm vào cô dâu ngồi bên cạnh giường, thậm chí đặt cả hai bàn tay trên đầu gối của cô, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nó không giống như tư thế ngồi của một thiên kim tiểu thư, có một chút giống học sinh tiểu học.

Anh nhếch môi, đưa tay về phía khăn che đầu của cô, không ngần ngại vén lên.

Chương 3: Trưởng Thành Rồi Chứ?

Ngoài dự liệu, anh bắt gặp đôi mắt đen nhánh trong sáng thuần túy, như ngôi sao trên trời, khiến người kinh diễ.

Lục Tư Thần bất kể như thế nào cũng không ngờ đến, con gái ngoài giá thú này của Cố gia lại nhỏ nhắn như vậy! Thuần khiết như vậy!

Anh ngược lại có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng sau đó càng khiến anh bất ngờ hơn.

Cố Manh Manh bỗng nhiên mở miệng, âm thanh giòn giã kêu lên câu: “Anh rể tốt!”

Lục Tư Thần sửng sốt.

“Cô kêu tôi là cái gì?”

Cố Manh Manh nhìn anh, chớp đôi mắt to.

Cô cười tủm tỉm: “Anh rể!”

Lục Tư Thần: “…”

Cố Manh Manh lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, như gốm sứ.

Cô giống như có chút ngại ngùng, ậm ự nói: “Xin lỗi, tôi đã làm vỡ đĩa nhà anh…”

Lục Tư Thần vẫn là nói không ra lời.

Dù anh đầy khôn ngoan, thận trọng, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ cưới một cô gái vị thành niên về nhà!

Anh có chút phiền não, lúc này liền sải bước đi ra ngoài.

Không ngờ, anh mới vừa tới cửa, đã bị một bàn tay nhỏ bé non nớt nắm lại.

Dáng vẻ Cố Manh Manh dường như đang rất sợ: “Anh rể, anh giận sao?”

Lục Tư Thần hít sau một hơi, điều này đã chống lại sự thôi thúc muốn ném người ra ngoài.

Anh xoay người nhìn người con gái, lạnh lùng lên tiếng: “Là ai kêu cô thay gả đến đây?”

Bộ dạng Cố Manh Manh giống như nghe không hiểu.

Cô mở to đôi mắt sáng ngời, ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói cái gì vậy?”

Lục Tư Thần trầm xuống.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

Anh tiếp tục hỏi.

Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức cười đáp: “Tôi năm nay mười tám tuổi!”

“Trưởng thành?”

Lục Tư Thần hơn kinh ngạc.

Anh đánh giá cô gái trước mặt, vóc người gầy mỏng, chỉ tầm bả vai anh, điểm nào thoạt nhìn đều giống một người vị thành niên!

Anh dần tỉnh táo lại, một lần nữa đi tới ngồi xuống bên giường.

Cố Manh Manh đứng trước mặt anh, một cô gái nhu thuận.

Cô quay đầu thoáng nhìn cái đĩa trên đất, sau đó lần nữa nhìn phía Lục Tư Thần, thận trọng nói: “Anh rể, anh không giận được không? Cái đĩa đó… Tôi thực sự không phải cố ý, đều do cái váy này quá dài. tôi không nghĩ là…”

“Cô tên gì?”

Lục Tư Thần bỗng nhiên hỏi.

Cố Manh Manh dừng lại một lúc rồi mới nói: “Cố Manh Manh! ”

Lục Tư Thần nhớ rõ cái tên này, vừa rồi anh có nghe thư ký nói qua, mà bây giờ anh hỏi lại, chỉ là anh muốn xác nhận thêm một lần nữa.

Thật sự là cô ấy!

Lục Tư Thần cười nhạo, có chút khinh thường: “Đừng tưởng rằng muốn bước chân vào Lục gia là dễ dàng, nếu như chị cô đã dám chạy trốn khỏi hôn lễ, vậy cô hãy chuẩn bị mà nhận lấy hậu quả. ”

“Không, chị gái tôi không chạy trốn khỏi hôn lễ với anh!” Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Chị ấy chỉ là có việc phải làm, phu nhân đã nói như vậy, chỉ cần tôi giả vờ là chị gái vài ngày, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. ”

“Đúng vậy không?”

Lục Tư Thần lạnh nhạt.

Anh cười lạnh lùng: “Lời này là Cố phu nhân nói với cô? ”

Cố Manh Manh nhìn anh, chần chừ nói: “Anh rể, anh đừng cười như vậy, có chút đáng sợ…”

Khóe miệng của Lục Tư Thần dần dần cong lại.

Anh nhìn cô với đôi mắt sắc bén.

Tuy nhiên, biểu hiện của cô gái này thực sự ngây thơ và thuần khiết, không giống như đang giả vờ.

Lục Tư Thần nheo mắt.

Anh đột nhiên nghĩ về những lời của thư ký, cô gái này hơi ngu ngốc?

Rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào?

“… Anh rể, tôi đói rồi! ”

Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh lại truyền đến.

Lục Tư Thần liền thoát ra khỏi suy nghĩ.

Anh không có chút kiên nhẫn nào: ” Đi ra ngoài rồi kiếm gì ăn đi! “

Chương 4: Đêm Tân Hôn

“Được!”

Cố Manh Manh vừa nghe, lúc này cơ mặt giãn ra nở một nụ cười.

Vì vậy, cô như vậy mà lại thực sự muốn kéo váy cưới chạy ra khỏi phòng.

Lục Tư Thần đầu tiên là vô cùng sửng sốt, ngay sau đó lại đuổi theo.

Mà ở bên ngoài, quản gia còn ở sau hành lang, chợt thấy cửa mở ra, ông ấy ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ, một tiểu nha đầu mặc áo cưới trắng chạy ra.

“Tiểu phu nhân!”

Ông ấy vội vã kêu.

Cố Manh Manh chạy qua trước mặt ông ấy, nhưng rất nhanh quay lại.

Cô ngẩn đầu, nghi ngờ nhìn quản gia trước mặt, giọng thanh thoát: “Ông vừa rồi đang kêu tôi sao?”

Quản gia cúi đầu.

Ông ấy cung kính: “Đúng vậy, tiểu phu nhân!”

Cố Manh Manh nhíu mũi.

Cô lắc đầu: “Tôi không phải phu nhân đâu, tôi là Cố Manh Manh…”

“Cố Manh Manh!”

Cô vừa dứt lời, tiếng quở trách của Lục Tư Thần truyền đến.

Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh một cái, lúc này thấy thần sắc người đàn ông lạnh lùng, không khỏi hướng về phía sau quản gia né tránh.

Ôi!

Cái này làm quản gia càng sợ.

Ông ấy vội vàng đi đến bên cạnh, rất lúng túng: “Tiểu phu nhân, cô, cô đừng như vậy!”

Cố Manh Manh khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc: “Tôi muốn về nhà.”

Quản gia còn chưa kịp trả lời, Lục Tư Thần đã sải bước đi tới.

Anh không chút thương hoa tiếc ngọc, vát Cố Manh Manh nhỏ nhắn lên vai, sau đó kéo cô quay lại.

“A…”

Cố Manh Manh bị dọa đến sợ hãi.

Lục Tư Thần vừa vát cô đi về phòng, vừa lạnh giọng ra lệnh: “Kêu nhà bếp làm chút đồ ăn đem qua đây.”

Nói xong, trực tiếp đi về phòng.

Ầm một cái, tiếng đóng cửa mạnh.

Quản gia đứng ở một góc, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần.

Mà lúc này, bên trong phòng tân hôn.

Cố Manh Manh ôm lấy áo cưới, một mình ngồi cuối giường trên băng ghế.

Cô cũng không trang điểm, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, khiến cho đôi mắt đen nhánh càng giống pha lê.

Lục Tư Thần đứng đối diện cô, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

Cố Manh Manh sờ sờ mặt mình, rất nghi hoặc hỏi: “Anh rể, trên mặt tôi có dính thứ gì không?”

Lục Tư Thần nghe vậy, tức giận nói: “Tôi không phải anh rể của cô! ”

Cố Manh Manh liền nhíu đôi lông mày thanh tú.

“Vậy thì là gì?” Cô hỏi.

Lục Tư Thần mở miệng, lại nhất thời nghẹn ngào.

Anh không quan tâm đến cô, và lúc đầu anh cũng không có ý định kết hôn với một cô gái còn bé như vậy, tới chuyện nhỏ nhất cũng không biết.

Anh lạnh lùng, không nói một lời.

Cố Manh Manh ngửa đầu nhìn anh, bởi vì trong phòng ngủ bật đèn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này.

Cô không biết phải sử dụng từ nào để diễn tả, nhưng cô cảm thấy anh rể trông rất đẹp trai, giống như những ngôi sao mà cô hay nhìn thấy trên TV.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của quản gia: ” Thưa ngài, bữa tối đã sẵn sàng. ”

Lục Tư Thần liếc mắt nhìn Cố Manh Manh, lên tiếng: “Vào đi! ”

Quản gia đẩy cửa đi vào, phía sau ông còn có một người giúp việc, trong khay đặt hai bát canh đậu đỏ nóng hổi.

Cố Manh Manh từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm, không khỏi quay đầu nhìn qua, mắt cô sáng lên.

Lục Tư Thần âm thầm quan sát cô, dường như muốn tìm được biểu hiện giả vờ từ cô.

Cố Manh Manh rất đói, nhưng cô không còn liều lĩnh xông tới như vừa rồi.

Cô gái nhỏ này đột nhiên rất thông minh, cô đã ý thức được Lục Tư Thần là chủ nhân ở đây, cho nên cô hỏi ý kiến của anh trước.

“Đây có phải là cho tôi không?” ”

Cô hỏi.

Lục Tư Thần nhếch môi: ” Tất nhiên. “

Chương 5: Tôi Sẽ Không Rời.

Bên cạnh bàn, Cố Manh Manh ngồi trên ghế, đang cúi đầu ăn bánh trôi.

Cô thực sự là đang đói dụng, một miếng rồi tiếp một miếng, dường như chưa từng dừng lại.

Lục Tư Thần ngồi bên cạnh, khó cưỡng lại mà nhìn cô.

Cho đến khi Cố Manh Manh ăn hết chén bánh trôi, cô mới ngẩn đầu lên, hai mắt cảm kích nhìn Lục Tư Thần, nói: “Bánh trôi ăn ngon thật, cám ơn anh rể!”

Lục Tư Thần mặt lạnh không nói gì cả.

Lúc này, Cố Manh Manh lại phát hiện, anh dường như cũng không có ăn chén bánh trôi kia.

Cô nuốt nước miếng, giống mèo nhỏ tham ăn.

“Anh rể, anh không đói bụng sao?”

Cô thăm dò.

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, nhàn nhạt: “Ăn chưa no?”

“Hì hì…”

Cố Manh Manh nở nụ cười có chút ngượng ngùng.

Lục Tư Thần gật đầu: “Cầm đi!”

“Hử?”

Cố Manh Manh nhìn anh, như là chưa kịp phản ứng.

Lục Tư Thần duy trì sự kiên nhẫn cuối cùng: “Chén này cũng cho cô ăn.”

“Ồ ồ!”

Cố Manh Manh liền vội vàng gật đầu, tự đưa tay qua trước mặt anh lấy bánh trôi.

Chỉ là, cô ăn mấy viên đã cảm tháy no rồi.

Thế nhưng, Cố Manh Manh lại không muốn lãng phí, cho nên cô cố gắng ăn hết bánh trôi.

Lục Tư Thần cau mày: “Ăn không được thì đừng ăn.”

Trong tay Cố Manh Manh còn cầm cái muỗng.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định ăn hết hai miếng bánh trôi trong chén vào bụng.

Lục Tư Thần thấy thế, không nói gì, trực tiếp đứng dậy.

Anh bỏ lại câu nói: “Đêm nay cô ở lại đây.”

“A!”

Cố Manh Manh trừng hai mắt lớn.

Dáng vẻ cô bất ngờ nói: “Tôi sao có thể ở lại đây?”

Lúc trước cô ở Cố gia, từ nhỏ đến lớn đều ở phòng người hầu, còn không có phòng xinh đẹp như vậy.

Cho nên, cô có chút không tin được.

“Tôi giống như đang nói đùa sao?”

Lục Tư Thần liếc nhìn cô.

Cố Manh Manh nghe vậy, liền ngậm miệng lại, lắc lắc đầu, mở mắt tròn vo nhìn anh, dáng vẻ ngốc ngếch.

Lục Tư Thần nhíu nhíu mày.

Anh rời ghế, đi ra khỏi phòng

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Cố Manh Manh ngồi trên giường ngẩn người.

Cô nhìn vào ngôi nhà tuyệt đẹp trước mắt, vẫn cảm thấy như một giấc mơ.

Bởi vì ngôi nhà này và những điều tuyệt vời trong mơ của cô đơn giản là giống hệt nhau.

Cho đến khi có một người giúp việc bên ngoài gõ cửa: “Thưa ngài, ngài đã thức dậy chưa?”

Cố Manh Manh liền ngưng dòng suy nghĩ quay lại hiện thực.

Cô vội vàng trả lời: “Tôi dậy rồi!”

Nói xong, cô vụng về muốn xoay người xuống giường.

Người giúp việc đẩy cửa vào, khi nhìn thấy cảnh này, có chút bất ngờ.

” Thưa ngài, sao tối qua ngài không cởi váy cưới ra? ”

“Tôi không cởi nó ra được…”

Cố Manh Manh nhíu đôi lông mày, dường như rất đau khổ.

Cô đã vất vả vật lộn với nó trong một thời gian dài, nhưng không thể cởi váy cưới của mình ra, bất lực,cô chỉ có thể mặc nguyên váy cưới rồi ngủ.

Lúc này, người giúp việc vội vã đến, đầu tiên là giúp cô cởi váy cưới của mình, sau đó lại đưa cho cô với một bộ quần áo thoải mái.

Cố Manh Manh rất hài lòng.

Cô mỉm cười và hỏi, “Khi nào mọi người sẽ đưa tôi về nhà vậy?”

Người giúp việc sợ hãi đến nỗi khuôn mặt của ông dường như hóa đá.

Cô cúi đầu, không trả lời.

Cố Manh Manh không nghe thấy tiếng trả lời, liền quay đầu lại nhìn lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao ông không nói gì? ”

Người giúp việc cười: ” Thưa ngài, ngài rửa mặt trước đi, bữa sáng đã sẵn sàng, ngài sẽ xuống dưới nhà ăn hay tôi giúp ngài mang lên phòng?”

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Để tôi xuống dưới ăn đi. ”

Nói xong, cô liền đi vào phòng tắm.

Chương 6: Ngay Ngay Thẳng Thẳng

Lúc đợi cô đi xuống lầu, Lục Tư Thần sớm đã ngồi vào bàn ăn, ánh nắng ấm ấp ngoài cửa sổ chiếu vào, anh cứ như vây nhàn nhạt ngồi ở đó, vén chiếc áo sơ mi trắng đến khủy cánh tay, lộ ra một phần cơ thể rắn chắc mê người.

Anh đang đọc báo, cũng biết Cố Manh Manh đi tối, nhưng cũng không nhìn cô một cái.

Nhưng Cố Manh Manh rất nhiệt tình.

Cô cười híp mắt đi tới, không để ý người đàn ông thờ ơ, cười tủm tỉm chủ động mở miệng nói: “Anh rể, buổi sáng tốt lành!”

Lục Tư Thần vẫn không phản ứng lại cô.

Cố Manh Manh cũng không thèm để ý, ngược lại, cô còn xít tới, nghiêng đầu nhìn xem nội dung tờ báo trong tau người đàn ông.

Lục Tư Thần nghiêng đầu nhìn lại.

Vừa lúc, Cố Manh Manh cũng nhích lại gần, môi anh lướt nhẹ khỏi dái tai của cô gái.

Anh sửng sốt.

Cố Manh Manh hình như cũng không có cảm giác gì, nên cô cất giọng vô tâm: “Ồ, anh rể, anh đang xem tờ báo mới, những thứ này khó coi!”

Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy.

Lục Tư Thần không vui.

Bên này, Cố Manh Manh đã kéo ghế mình ngồi xuống.

Cô trợn mắt nhìn người đàn ông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngay ngay thẳng thẳng.

Chỉ nghe cô nói: “Chúng ta hôm nay ăn cái gì?”

Lục Tư Thần gấp tờ báo lại, vừa nhìn cô, vừa nói: “Về sau muốn ăn cái gì thì nói quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp ổn thoải cho cô.”

Nói xong lời này, Lục Tư Thần cũng bất ngờ.

Anh sao lại nói như vậy với cô?

Lúc này, người giúp việc đã bưng đồ ăn sáng tới, cháo trắng, sủi cảo hấp, điển hình bữa sáng kiểu Trung Quốc.

Cố Manh Manh cũng không kén ăn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lục Tư Thần nhìn cô một hồi, sau đó mới bắt đầu ăn.

Lúc ăn được một nửa, anh bỗng nhiên nói: “Cuối tuần sau theo tôi về thăm ông nội, ông ấy muốn nhìn cô một chút.”

“Ồ…”

Cố Manh Manh gật đầu, trong miệng đang ăn miếng sủi cảo.

Nhưng rất nhanh, cô lại phản ứng, vội vàng nuốt thức ăn xuống bụng, kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”

Lục Tư Thần cau mày, không thích vẻ kinh ngạc của cô.

Thế nhưng, anh vẫn lập lại một lần với tính khí tốt: “Cuối tuần sau theo tôi về thăm ông nội!”

“Tại sao?”

Cố Manh Manh nhìn anh.

Lúc này, Lục Tư Thần không nhẫn nại nữa.

Anh lạnh lùng nói: “Không có tại sao.”

“Nhưng mà”

“Không được phép hỏi lại!”

Lục Tư Thần ngắt lời cô khi mà cô còn chưa nói xong.

Cố Manh Manh thấy sắc mặt anh lạnh lùng, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau khi ăn sáng, Lục Tư Thần lên lầu trở về phòng sách.

Cố Manh Manh không biết phải làm gì, chỉ có thể theo lời khuyên của người giúp việc, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem TV.

Một lúc sau, có một tiếng gầm của một chiếc xe thể thao ở ngoài sân.

Trong vòng chưa đầy năm phút, Lục Tiểu Tứ liền đi vào, trên ngón trỏ của anh xoay xoay chìa khóa xe,vẻ mặt đẹp trai kiêu ngạo.

Cố Manh Manh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn qua.

Tình cờ, bốn mắt chạm nhau.

Lục Tiểu Tứ giống như gặp quỷ, trong nháy mắt dừng chân, vẻ mặt căng ngày càng kinh ngạc.

“Đây là ai?”

Anh hỏi.

Người quản gia bên cạnh trả lời: “Đây là tiểu phu nhân!”

Lục Tiểu Tứ tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng sau khi nghe quản gia xác nhận, vẫn không thể tin được.

Anh nói: “Hả, là cô gái chưa trưởng thành này ư?”

Quản gia mím môi, không trả lời.

Lúc này, Cố Manh Manh đã đứng dậy, cô chỉ vào Lục Tiểu Tứ, mở miệng nói: “Tôi biết anh!”

Chương 7: Anh Ấy Không Phải Chồng Tôi

“A?”

Cô bỗng nhiên vừa nói như vậy, ngược lại Lục Tiểu Tứ có chút mơ hồ.

“Cô biết tôi?”

Lục Tiểu Tứ chỉ bản thân.

“Đúng vậy.” Cố Manh Manh gật đầu, nói:

“Tôi ở công viên thấy qua anh, ngày đó anh cùng một người đánh nhau!”

Trời!

Hóa ra là chuyện này.

Nhưng người bị anh Lục Tiểu Tứ đánh, nhiều vô kể.

“Ồ, đó là tôi làm việc nghĩa!”

Lục Tiểu Tứ thuận miệng bịa ra một câu, đấy chính là ruồi nhặng, luận mồn mép, còn không có mấy người qua anh.

“Lợi hại như vậy sao!”

Quả nhiên, Cố Manh Manh nghe anh ta nói như vậy, hai con mắt sáng lên.

Lục Tiểu Tứ đã đi tới.

Anh cầm chiếc chìa khóa xe nhét vào túi quần jeans, vừa âm thầm đáng giá Cố Manh Manh, vừa nói: “Cô thật sự là chị dâu hai của tôi? Ai chà, thật sự không giống với tưởng tượng của tôi, thấy thế nào cũng giống vị thành niên, Ái, cô thực sự trưởng thành?”

Cố Manh Manh mím môi.

Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Lục Tiểu Tứ vui vẻ.

Anh cười nói: “Năm nay là năm bổn mạng, cô đoán tôi bao nhiêu tuổi?”

Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Anh lớn hơn tôi 6 tuổi, anh đoán tôi bao nhiêu tuổi?”

Lục Tiểu Tứ cau mày.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói: “Có chút thú vị!”

Bỗng nhiên, lại nói thêm một câu: “Cô cũng nói như vậy với anh hai?”

“Anh hai là ai?”

Cố Manh Manh nghe không hiểu.

Lục Tiểu Tứ giải thích: “Chính là chồng cô Lục Tư Thần!”

Cố Manh Manh nhíu mày.

Cô lắc đầu: “Anh ấy không phải chồng tôi.”

“Ồ!”

Lục Tiểu Tứ nghe câu này, cảng sảng khoái.

Anh cười híp mắt hỏi: “Cô nói Lục Tư Thần không phải chồng cô? Ồ, vậy ai là chồng cô?”

Cố Manh Manh nhìn anh ta, đang muốn mở miệng đáp, quản gia bên cạnh lên tiếng: “Tiên sinh.”

Lục Tiểu Tứ dừng trêu đùa.

Anh quay sang nhìn người đàn ông, mở miệng nói: “Anh hai!”

Lục Tư Thần khẽ vuốt càm.

Anh mặt tay trang màu đen, khuôn mặt lạnh buốt, thân hình cao lớn, tỏa thân toát ra khí chất uy nghiêm.

Cố Manh Manh nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng biết anh muốn đi ra cửa.

Vì vậy, cô đã đứng lên theo.

Lục Tư Thần cũng không thèm chào hỏi cô, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, cứ thế không ngừng bước đi ra ngoài, Lục Tiểu Tứ đi theo, cười đến mỏi miệng.

“Anh hai, chị hai cũng đi theo.”

Anh nói một câu.

Lục Tư Thần dừng bước.

Anh quay đầu lại, ánh mắt trầm lạnh, đổ dồn lên người Cố Manh Manh.

Anh không nói gì cả.

Cố Manh Manh ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói trở nên dịu dàng: “Anh rể, khi nào anh mới đưa tôi về nhà chứ? ”

Ở đằng trước, Lục Tiểu Tứ nghe được hai chữ ‘anh rể’, hai chân đột nhiên không đứng vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Lúc này, Lục Tư Thần sau khi nghe xong lời cô nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng: ” Sau này cô sẽ sống ở đây.” ”

“Cái gì!”

Cố Manh Manh giật mình.

Lục Tư Thần cười lạnh: “Sao, chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ muốn một người vợ đã từng bỏ nhà theo trai ư? ”

Cố Manh Manh không hiểu câu nói của anh.

Cô vội vàng nói: “Không, tôi không thể sống ở đây, tôi sẽ về nhà!” Anh đưa tôi về nhà! ”

Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh mỉm cười: “Cóbản lĩnh thì cô tự mình về nhà đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Anh rể… ”

Cố Manh Manh đuổi theo anh được vài bước.

Đáng tiếc, Lục Tư Thần đã lái xe rời đi.

Cô đứng yên tại chỗ, vô cùng chán nản.

Buổi chiều, Lục Tư Thần vừa kết thúc cuộc họp, thư ký gõ cửa vào và báo cáo với anh: “ Tôi vừa nhận được thông báo từ Hương Tạ Thủy Ngạn, tiểu phu nhân đã rời khỏi nhà, bây giờ vẫn còn trên đường trở về nhà. ”

Lục Tư Thần có một chút bất ngờ.

Anh không nghĩ tới cô gái này thật sự dám tự mình trở về.

Nhưng một giây sau, anh không thể không tức giận.

“Ai đã đưa cô ấy về?”

Anh trầm mặc hỏi.

Thư ký lắc đầu, trả lời: “Không thưa ngài, ngài ấy tự mình bắt xe trở về.” Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: ” Ngài ấy cũng vay hai nhân dân tệ của người giúp việc trong nhà. ”

Lục Tư Thần hơi giật mình, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Chương 8: Không Được Quay Về

Cố trạch.

Sau khi Cố Manh Manh ngồi xe bus hơn một tiếng đồng hồ về, rốt cuộc được toại nguyệ về nhà.

Chỉ là, cô không ngờ chính là, lúc cô cao hứng đi vào trong nhà, nghêng đón cô không phải là khuôn mặt tươi cười, mà là hoảng sợ của mọi người không thôi.

Cố phu nhân đi đến mấy bước trước mặt cô, bà ta nghiến răng: “Sao cô lại trở về!”

Cố Manh Manh nhìn bà ta, rất thản nhiên liền nói: “Là anh rể kêu con về.”

Cố phu nhân ngẩn ra.

Bà ta hiển nhiên là ngoài sức tưởng tượng: “Lục Tư Thần bằng lòng cho cô về?”

“Đúng vậy.”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cố phu nhân đánh giá cô, mắt thấy dáng vẻ cô giống như không nói dối, chưa cả thấy an tâm, ngược lại càng bối rối.

“Cô làm sao có thể trở về?” Bà ta oán giận, nhanh chóng gọi quản gia:

“Nhanh, mau đem nha đầu kia về cho tôi.”

Cố Manh Manh cả kinh.

Cô vội vã lui về sau, lắc lắc đầu: “Không muốn, tôi không muốn quay lại!”

Cố phu nhân trừng to mắt: “Cô có nghe không!”

Cố Manh Manh lại ủ rũ.

Cô đứng chọc tại chỗ, cúi đầu, không vững như một trang giấy mỏng manh.

Vừa hay lúc đó, điện thoại riếng của Cố gia vang lên.

Người giúp việc nhận điện thoại, rất nhanh lên tiếng: “Phu nhân, đó là điện thoại của thư ký cô gia.”

Cố phu nhân kinh hãi.

Bà ta không dám lỡ giây phút nào, nhanh chóng đi đến nhận điện thoại.

Không biết trong điện thoại thư ký nói gì, dáng vẻ Cố phu nhân mới dần dần nới lỏng, đến cuối cùng, bà ta thậm chí còn thở dài nhẹ nhóm.

Bà ta cúp điện thoại, sau đó quay về phía Cố Manh Manh đang đứng.

“Được rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cố phu nhân nói.

Cố Manh Manh có vẻ kinh ngạc.

Cố phu nhân không hề vui vẻ: “Lục gia sẽ cho người tới đón cô trở về vào buổi chiều, Cố Manh Manh, nếu cô đã gả về đó, sau này nhất định phải ở lại đó, không có việc gì thì không có việc gì thì không cần trở về, cô phải ý thức được mình đã làm vợ, biết không? ”

Cố Manh Manh vừa nghe những lời này, lập tức nóng nảy.

Cô dậm chân thẳng thừng: “Không, tôi sẽ không quay lại!”

Cố phu nhân lạnh lùng nói: “Co lớn tiếng như vậy làm gì?” Cô đang cố làm cho cha cô sợ à? ”

Vừa nghe đến cha mình, Cố Manh Manh đột nhiên mất đi sự can đảm.

Cô cúi đầu xuống, giọng cô buồn buồn: “Vậy khi nào chị ấy mới trở lại?”

Cố phu nhân cảm thấy cô gái này đầu óc quả thực có vấn đề.

Bà tức giận nói: ” Không biết. ”

“Ồ… ”

Cố Manh Manh đáp lại, chậm rãi đi về phòng mình.

Mới đầu giờ chiều, xe của Lục gia đã đến.

Thư ký đi đến cửa, mỉm cười và nói, “Tôi đến để đón tiểu phu nhân về nhà.”

Quản gia vội vàng chỉ đường cho anh, mỉm cười và nói: “Được được, để tôi đưa anh đi. ”

” Làm phiền. ”

Thư ký luôn lịch sự.

Tuy nhiên, sau khi ông nhìn thấy phòng của Cố Manh Manh, anh khá bất ngờ.

Chương 9: Đón Nàng Về Nhà

Vì ứng phó Lục gia, Cố phu nhân cố ý đem phòng Đại tiểu thư dọn cho Cố Manh Manh, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, còn chưa kịp sắp xếp, bài biện trong phòng không có nhiều thay đổi.

Thế nhưng, tính cách hai vị tiểu thư Cố gia hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên biết được như vậy, đồ trang trí trong phòng này, căn bản không hoài hòa với Cố Manh Manh, hoàn toàn không giống phòng cô.

Thư ký kiến thức rộng, cư nhiên liếc mắt là có thể phát hiện vấn đề.

Dáng vẻ anh ta mang theo nụ cười, cung kính với cô gái đang ngồi mép giường lớn.

“Tiểu phu nhân, tôi tới đón cô về nhà.”

Anh ta nói như vậy.

Cố Manh Manh ngồi không nhúc nhích.

Cô mang theo ánh mắt cầu khuẩn nhìn quản gia, hi vọng ông ta có thể giúp cô chút ít.

Nhưng rốt cuộc là thất vọng.

Quản gia nói: “Tiểu thư, cô theo thư ký tiên sinh trở về đi, xe đã chờ ở bên ngoài, đừng khiến cô gia bên ngoài chờ lâu.”

Cố Manh Manh đang tuyệt vọng!

Cô chầm chậm từ bên giường đừng lên, hai mắt nhìn thư ký, chần chờ nói: “Mai tôi quay về có được không?”

Thư ký mỉn vẫn mỉn cười.

Anh nói rằng: “Tiểu phu nhân, tôi cũng theo lệnh mà làm, tiên sinh đã đợi cô lâu, cô xem…”

Cố Manh Manh biết là không có hi vọng.

Cô cúi đầu, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Trong sân, một chiếc xe màu đen có rèm che đã được đậu ở đó, tài xế bên cạnh nhìn thấy Cố Manh Manh xuất hiện, liền vội vàng kéo cửa sau cho cô.

Trước khi Cố Manh Manh lên xe, bỗng nhiên dừng bước.

Cô quay đầu lại, nhìn nhà Cố trạch trước mặt nơi cô đã sống hơn mười năm với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi lên xe.

Tài xế đóng cửa xe.

Thư ký và quản gia trao đổi vài câu, cuối cùng ngồi vào ghế phụ rời đi.

Trên đường nhiều xe, Cố Manh Manh dựa vào ghế xe, tâm trạng xuống thấp.

Thư ký gọi mấy cú điện thoại, cuối cùng quay đầu nhìn cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau, nhất thời nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của cô, có chút không đành lòng.

Anh mở miệng: “Tiểu phu nhân, cô bình thường có triệu chứng say xe sao?”

“Phải không?” Thư ký gật đầu, tiếp tục nói:

“Tôi thấy tâm trạng của cô không tốt, có phải là say xe không?”

“Tôi không có say xe.”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô nói thêm: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Thư ký trả lời: “Đưa ngài về nhà ạ.”

Cố Manh Manh cau mày.

Cô do dự một chút rồi mới nói: “Chuyện đó, anh rể đang ở nhà?”

Thư ký đứng lại, trả lời: ” Ngài ấy vẫn còn ở công ty. ”

Cố Manh Manh cắn môi: “Tôi muốn gặp anh ấy… ”

Thư ký suy nghĩ một chút, sau đó nói: ” Có thể nhưng trước tiên ngài phải gọi cho ngài ấy, nếu ngài ấy đồng ý, tôi sẽ đưa ngài tới công ty. ”

Cố Manh Manh gật đầu: “Được! ”

Cô quyết tâm, cô phải nói chuyện với Lục Tư Thần.

Ở phía trước, thư ký sau khi gọi điện thoại, liền đưa điện thoại di động cho cô gái.

Cố Manh Manh nhận lấy.

Cô hít một hơi thật sâu trước khi đặt điện thoại lên tai cô.

“Alo… ”

Cô ấy mở miệng.

Nhưng không có âm thanh gì trong điện thoại cả.

Cô khá ngạc nhiên rồi cô nhìn vào màn hình một lần nữa, xác nhận vẫn còn trong cuộc gọi, và sau đó tiếp tục nói: “Tôi muốn tìm anh rể, anh có thể ”

“Có việc gì cứ nói. ”

Bỗng dưng trong điện thoại truyền đến giọng nam trầm mặc, trực tiếp cắt ngang lời cô.

Chương 10: Tìm Anh Đàm Phán

Cố Manh Manh rất là khẩn trương.

Cô cầm điện thoại di động, gõ gõ đầu nói: “Cái đó, tôi có thể kiếm anh được không? Tôi bây giờ đã, đã tan học, sau đó, sau đó có chuyện muốn đàm luận với anh, là chuyện rất quan trọng.”

Sau khi cô nói xong lời này, bên đầu điện thoại kia vẫn không lên tiếng.

Cố Manh Manh còn tưởng Lục Tư Thần không nghe thấy, lúc đang muốn nói lại một lần nữa, điện thoại truyền đến hai chữ.

“Tùy cô.”

Vừa dứt lời, điện thoại đã cúp.

Cố Manh Manh có chút sửng sờ.

Mãi đến khi thư ký mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, tiên sinh nói như thế nào?”

Cố Manh Manh bóp điện thoại, đáp: “Anh ấy nói tùy tôi…”

Thư ký gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta bây giờ đến công ty!”

Dứt lời, ập tức yêu cầu tài xế chuyển làn đường và đi thẳng đến tập đoàn tổng bộ Lục thị.

Lúc tới nơi, thư ký nhận được điện thoại, sau đó kêu tài xế đậu xe ở cửa chính.

Cố Manh Manh thấy xe có rèm che dừng lại, đang muốn mở cửa đi xuống, lại nghe được bí thư nói: “Tiên sing đã họp xong, bây giờ đang xuống tới, cậu ấy kêu cô ở trong xe đợi là tốt rồi.”

“Vâng…”

Cố Manh Manh nghe anh ta nói như vậy, lập tức rút tay về.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, một người đàn ông mặc tây trang từ bên trong cửa công ty đi ra, người đi đầu kia chính là Lục Tư Thần.

Tài xế vội vã mở cửa sau xe ra.

Sắc mặt Lục Tư Thần không đổi đi tới, đang muốn khom lưng ngồi vào bên trong xe, lại thấy cô gái ngồi ở bên ngoài, chặn chỗ anh lại.

“Ngồi vào đi!”

Anh lạnh lùng lên tiếng.

Cố Manh Manh phản ứng kịp, nhanh chóng ngồi vào bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.

Sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ, cô mới ậm ự nói rằng: “Xin lỗi, tôi mới nãy không phải cố ý.”

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, không nói chuyện.

Cố Manh Manh có chút khẩn trương, hai tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo.

Lục Tư Thần mở miệng: “Đi Hương Tạ Thủy Ngạn.’

“Vâng!”

Phía trước, tài xế lên tiếng đáp.

Sau đó, xe có rèm cửa che chậm rãi khởi động lên đường.

Cố Manh Manh vẫn duy trì tư thế cũ, cô khép hai chân lại, hai tay nhỏ bé của cô đặt lên đầu gối, tấm thân nhỏ bé ưỡn thẳng ra.

Lục Tư Thần mở miệng: “Cô không cần quá khẩn trương.”

“Tôi không có!”

Cố Manh Manh cứng rắn phản bác.

Lục Tư Thần nhíu mày, ánh mắt có chút toan tính nhìn cô.

Nhưng Cố Manh Manh căn bản là không hiểu.

Cô vội vàng nói, “Anh rể, khi nào anh mới thả tôi về nhà?”

“Thả?”

Lục Tư Thần nắm được mấu chốt trong lời cô nói.

Anh mỉm cười: “Tôi có quản lí quyền tự do của cô sao?”

Cố Manh Manh mở miệng, nhưng không biết nên phản bác lại anh như thế nào.

Cô cúi đầu và giọng nói trở nên yếu đuối: “Hôm nay tôi nghe phu nhân nói, sau này tôi sẽ sống chung với anh, phải không?” ”

Lục Tư Thần không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cô không thích ngôi nhà hôm qua sao?”

Cố Manh Manh sửng sốt.

Cô liền lắc đầu: “Không, không. ”

Lục Tư Thần gác hai chân lên nhau, cười tao nhã.

Tay áo của anh được ủi phẳng, khuôn mặt đẹp trai, chỉ có đôi mắt vô cùng sâu sắc, làm cho người khác không dám khinh thường.

Anh chậm rãi nói từng từ:”Đã như vậy thì về sau cô sẽ ở lại đó, cho đến khi nào cô rời đi, chuyện này thì phải do ông nội tôi quyết định.”

“Ông nội anh là ai?”

Cố Manh Manh hỏi.

Lục Tư Thần nhíu mày: “Cuối tuần sau cô sẽ biết. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.