Đông Phương Thiên Nhật mở cửa đi vào , nghe tiếng mở cửa cả hai mẹ con đều hướng mắt nhìn
“Chủ tịch”
” À , tôi tình cờ đi ngang nhìn thấy cô và tiểu Nam ở đây ”
” Vậy à ” Cô nhíu mày nhìn anh
” Tiểu Nam con bị bệnh sao?”
” Dạ ”
” Con không chịu ăn cơm như vậy sẽ không khỏi bệnh đâu ”
” Con no rồi ạ ”
” Con muốn đi công viên chơi không? con ăn hết bát này chú hứa khi con khỏi bệnh sẽ dẫn con đi chơi chịu không? ” Anh đi lại gần lấy bát cơm từ tay cô đút cho tiểu Nam
“Chủ tịch anh ….” Cô ngơ ngác
” Ngoan há miệng ra nào ”
Đông Phương Thiên Nhật giơ muỗng cơm trước miệng cho tiểu Nam cậu bé cũng ngoan ngoãn há miệng làm cho Tăng Khả Tuệ nhíu mày nhìn theo .
Cô đi lại sofa trong phòng ngồi xuống nhìn , sao cô cứ thấy giữa Đông Phương Thiên Nhật và tiểu Nam có gì đó giống nhau .
Đông Phương Thiên Nhật đút hết cơm cho tiểu Nam rồi lấy thuốc cho cậu uống , anh cũng không biết từ khi nào mình lại trở nên như vậy , trước đây anh rất không thích trẻ con và phụ nữ vì anh cảm thấy bọn họ rất phiền phức .
“Phiền anh quá chủ tịch ” Cô đi lại
” Không có gì , tôi cho phép cô nghĩ đến khi tiểu Nam khỏe lại ”
” Được , cảm ơn anh ”
” Tối qua cô không ngủ sao? ”
” À , có ngủ mà ” Cô sờ vào mặt mình
” Tôi hôm nay không có bận gì hết , cô nằm ngủ một chút đi , tôi trông tiểu Nam cho ”
” Hả? không cần đâu ”
” Ngủ đi mắt cô đã thâm đen hết rồi , mặt thì phờ phạc nếu như cô đỗ bệnh thì ai sẽ bên cạnh tiểu Nam ”
Tăng Khả Tuệ thấy Đông Phương Thiên Nhật nhất quyết đòi ở lại nên cô cũng không cản , cô đành lại sofa nằm ngủ một lát .
Đông Phương Thiên Nhật bảo tài xế đi mua đồ chơi mà tiểu Nam thích , cả hai cùng nhau chơi trên giường bệnh.
Đông Phương Thiên Nhật nhìn qua thấy Tăng Khả Tuệ vì mệt mỏi mà ngủ say , chắc những năm qua cô gái này rất cực khổ vừa làm mẹ vừa làm ba .
” Chú ” tiểu Nam thấy anh nhìn cô mà lây lây tay
” Hửm ? ”
” Có phải chú thích mẹ con không? ”
” Sao con lại hỏi vậy? ” anh xoa đầu tiểu Nam rồi mỉm cười
” Lúc còn bên Mỹ cũng có mấy chú hay quan tâm mẹ con còn mua đồ chơi cho con ” Tiểu Nam ngây ngô nói
” Vậy sao? ” anh nhíu mày
” Nhưng mà mẹ con không bao giờ nhận , còn tránh mặt mấy chú đó ”
” Vậy con có thích mấy chú đó không? ”
” Dạ không ạ ”
” Vậy con có thích chú không ? ”
” Con không biết , nhưng gặp chú con rất vui ”
” Vậy con có muốn chú làm ba con không? ”
” Chú á ? ”
” Ừ ”
” Mẹ con sẽ không chịu đâu , mẹ sẽ la ” cậu xụ mặt xuống
” Nếu mẹ con đồng ý thì thế nào? ”
” Dạ rất thích ạ , chú rất đẹp trai , và cũng rất giống con ”
” Giống con? ” Anh bật cười hỏi lại
” Dạ , bà bác kế bên nhà của con xem hình chú trên báo á , nói sau này con lớn lên sẽ giống chú ”
Đông Phương Thiên Nhật bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của tiểu Nam.
Tăng Khả Tuệ lờ mờ tỉnh dậy thì thấy cả hai cười nói rất vui vẻ.
Tăng Khả Tuệ nhắm mắt lại để ngăn giọt nước của mình , cả đời này cô nợ thằng bé một người ba .
Đông Phương Thiên Nhật thấy cô tỉnh ngủ mà cũng không làm phiền hai mẹ con nên ra về.
Ngồi trên xe anh luôn mắng chửi người đã làm cho Tăng Khả Tuệ cực khổ , làm cho tiểu Nam thiếu vắng tình thương của người ba .
Tại một quán bar lớn nhất thành phố A cả ba người Đông Phương Thiên Nhật , Nhiếp Tư Lãnh và Dương Thần cùng nhau uống rượu.
Đông Phương Thiên Nhật cứ trầm ngâm xoay xoay ly rượu trên tay của mình
” Cậu sao vậy Thiên Nhật? ” Nhiếp Tư Lãnh thấy anh lạ nên hỏi
” Hử ? tôi cũng không biết ”
” Hừ !.
thích cô nào rồi sao? ” Dương Thần trêu trọc
” Chắc có lẽ là vậy ” Anh nhếch môi cười
” HẢ ?” cả hai cùng nhìn qua anh
” Gì mà ngạc nhiên vậy? tôi cũng là đàn ông mà ”
” Cậu thích tiểu thư nhà nào ? nói cho anh em biết còn né nữa ” Dương Thần tiến lại gần câu vai anh
” Tôi thích một người mẹ đơn thân ”
” Cậu đùa sao Thiên Nhật ” Nhiếp Tư Lãnh nghiêm túc nói với anh
” Không đùa , tôi cũng không biết vì sao hình dáng của cô ấy cứ hiện lên trong đầu tôi ” Anh trút thẳng ly rượu vào cổ họng
” Người ta là mẹ đơn thân đã có quá nhiều đau khổ , nếu cậu yêu thật lòng muốn chăm sóc bảo vệ thì hãy tiến tới, còn cậu chỉ say nắng tức thời thì hãy buông tha cho người ta ”
” Đúng đó , người ta đã khổ cậu đừng làm khổ hơn ” Dương Thần gật đồng ý với lời nói của Nhiếp Tư Lãnh
” Thiên Nhật có phải cậu yêu Tăng Khả Tuệ không? ” Nhiếp Tư Lãnh nói
” Phải , là cô ấy “