Hai ông bà còn chưa anh anh em em ngọt ngào được bao lâu, chợt cảm nhận một đạo ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn về phía mình, còn anh anh em em nữa mới là chuyện lạ.
Khụ…Khụ…
Tiếng ho khan không thể nào giả trân hơn của ai đó, trực tiếp làm cho hai vợ chồng đứng hình. Không biết qua bao lâu hai ánh mắt nhìn một ánh mắt, ai cũng không nói gì.
Cố Phu Nhân vẫn là không chịu được đành lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng đến đáng sợ kia: “Con…Con trai sao con lại ở đây? Thật trùng hợp con cũng đến ăn cơm à?”
“Không trùng hợp, con là đang đợi hai người.” Cố Thanh Trì giọng âm trầm nói, hoàn toàn không chút nào nể mặt ông bà cho dù đó là phụ huynh nhà hắn.
Cố phu nhân thở dài, quả nhiên con trai của bà, có muốn lén lút ở phía sau nó làm chút gì cũng không được, chưa nói đến việc nó bảo vệ con gái nhà người ta như vậy xem ra kế hoạch của bà chỉ có thể hủy bỏ rồi.
"Quả nhiên không giấu được con."Cố Phu nhân ra hiệu cho Cố Thanh trì ngồi xuống, bản thân mình tự tay rót trà cho hắn.
Không biết cả nhà ba người nói gì với nhau, lúc rời đi trên mặt ai cũng lộ ra biểu cảm vui vẻ, đặc biệt là Cố Phu Nhân vui đến mức điều viết lên mặt cả.
…
Tần Thiên Lan bên này đang chuẩn bị cầu hôn Cố Thanh Trì, cô yêu thầm anh ấy nhiều năm như vậy, đã thế còn bỏ lỡ nhau tận năm năm. Lúc này mới đến bên nhau chưa đầy một năm đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, còn không nhanh chóng mang người về nhà họ Tần thì còn đợi đến khi nào nữa kia chứ.
Bên kia Cố Thanh Trì cũng đang lên kế hoạch mang người về, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của hai vị phụ huynh nhà họ Cố.
“Chị Thiên Lan…Chị Thiên Lan có chuyện…” Lý An Kiều từ bên ngoài chạy vào, vừa đi vừa nói lớn, tuy cô nàng luôn miệng bảo có chuyện, nhưng khuôn mặt lại vô cùng vui vẻ, nào đâu giống với sẽ có chuyện gì được kia chứ.
“Hửm.” Tần Thiên Lan đang ngồi viết bản kế hoạch, nghe thấy giọng nói Lý An Kiều cũng không ngẩn đầu lên nhìn bản thân vẫn cứ tập chung chuyện mình mình làm, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn coi như câu hỏi.
“Chị Thiên Lan chị không thể nào phối hợp một chút sao ạ.” Lý An Kiều không biết chạy từ đâu vào, thở hòng hộc trách cứ, tay lại lấy luôn ly nước trên bàn của Tần Thiên Lan định uống, còn chưa đưa lên đến miệng đã bị người nào đó lấy đi mất.
“Uống ly này.” Cố Tư lấy ly nước trên tay Lý An Kiều thay thế bằng một ly khác.
Hành động nhỏ của Cố Tư khiến cho Tần Thiên Lan không khỏi dừng lại việc viết bản kế hoạch đưa mắt nhìn về phía hắn. Thằng nhóc này đến cả ly nước cũng có thể ghen được quả nhiên là em ruột của ai kia.
Cô nhìn bản kế hoạch của mình lần cuối, lúc này mới hài lòng đóng máy tính lại, đối diện Lý An Kiều: “Được rồi, nói xem lại hóng hớt được chuyện gì rồi.”
“Em không có hóng hớt mà.” Lý An Kiều mặt đầy bất mãn phồng môi.
“Ồ.” Tần Thiên Lan hoàn toàn không nghĩ đến con bé này ngoài có chút hoạt bát hơi quá đà ra còn có thêm một chức năng chính đó chính là nhiều chuyện, kể từ ngày cô trở về cô nàng cứ vài ba ngày lại có chuyện mới cùng cô nói, đến mức Cố Tư không chịu nổi chỉ còn cách dọn đến kế bên nhà cô cho người nào đó đỡ phải đi xa buôn chuyện.
“Được rồi em không chấp nhất với chị nữa hừ…” Lý An Kiều tỏ vẻ giận dỗi, không thèm tiếp tục nói nữa. Nhưng mọi người điều biết rõ trong lòng cô nàng đang nghẹn đến chết mất rồi.
“Được rồi, coi như chị xin lỗi, có chuyện gì kể nghe nào.” Tần Thiên Lan cười không tiếp tục chọc cô gái nhỏ này xù lông nữa, cô sơ lát nữa không phải một đứa nghẹn chết mà cả hai đứa nghẹn chết mất.
Cố Tư thấy Tần Thiên Lan cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, lúc này mới thu lại ánh mắt muốn giết người của mình đối với Tần Thiên Lan. Cũng còn may Tần Thiên Lan không đùa quá lâu bằng không hắn sợ lát nữa hắn sẽ thảm sát bà chị dâu này của hắn mất thôi.
“Ninh Ngọc cùng với Tiêu Chân chuẩn bị kết hôn.” Lý An Kiều được giải phóng cái miệng vô cùng vui vẻ nói.
“Không phải cô ta gây chuyện nên bị nhà chồng tương lai từ hôn rồi ư? Tại sao lại kết hôn rồi.” Trương Thục Quyên từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn mang tập dề có vẻ như nãy giờ vẫn đang nấu ăn bên trong.
“Còn không phải cô ta có thai sao? Nếu không nhờ bản thân mang thai người nhà họ Tiêu còn thèm cô con dâu tai họa như cô ta nữa chắc.” Lý An Kiều tỏ vẻ trên đời này chuyện gì cũng có thể mà nói.
Cả Tần Thiên Lan cùng Cố Tư điều bị dọa cho á khẩu, mãi một lúc sau mới lấy lại tin thần. Mặc dù biết hai người kia sớm đã gạo nấu thành cơm từ lâu, nhưng chuyện Ninh Ngọc có thai vẫn khiến cho người ta không cách nào tin được.
“Cô ta sao có thể có thai được?” Cố Tư mặc dù rất muốn hỏi nhưng thiết lập của hắn là lạnh lùng ít nói, cũng không thể nào cùng đám phụ nữ buông dưa được. Nên người hỏi tất nhiên là Tần Thiên Lan rồi, hắn chỉ việc ngồi phối hợp giật đầu tỏ vẽ đồng tình.
“Hai người sao vậy? Không phải việc cô ta có thai rất bình thường hay sao, Cố Tư thì thôi, đến cả chị Thiên Lan cũng cảm thấy lạ là như thế nào?” Lý An Kiều khó hiểu nhìn hai người.
“Không chỉ hai người họ đâu, anh cũng cảm thấy lạ đây.” Tần Thiên Minh từ bên ngoài về, vừa hay nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của mọi người liền chen vào một câu.
“Có phải Ninh ảnh hậu làm giả giấy khám thai không?” Trương Thục Quyên thấy mọi người tranh cải về việc Ninh Ngọc mang thai cũng rụt rè lên tiếng.
Tần Thiên Minh: “Anh cũng cảm thấy vậy.”
Cố Tư: “Có khả năng, trộm bản thiết kế cô ta còn làm được, những chuyện như này cũng không có gì lạ.”
Tần Thiên Lan: “Nhưng cô ta làm cách nào qua mặt được lão thái bà nhà họ Tiêu mới đáng nói.”
Mỗi người tôi một câu cô một câu, hoàn toàn không ai tin Ninh Ngọc có thể mang thai, Trương Thục Quyên chỉ đứng ngoài cuộc hoàn toàn không ý kiến, lâu lâu góp vui vài câu, còn lại ngoại trừ Lý An Kiều điều không ai tin Ninh Ngọc có thể mang thai.
“Cô ta mang thai có gì lạ đâu? Mọi người có cần phải phản ứng thái hóa như vậy không?”
Đáp lại Lý An Kiều tất cả mọi người điều đồng thanh đáp lại, chỉ trừ Trương Thục Quyên.
“Rất là lạ đó.”
Nhìn khuôn mặt khó hiểu đầy đáng thương của Lý An Kiều cộng với khuôn mặt mơ hồ của Trương Thục Quyên, Tần Thiên Lan chỉ có thể giải thích mọi chuyện cho cô bé nghe.
“Bởi vì tên họ Tiêu kia không có khả năng có con.”. 𝗡hanh nhấ𝙩 𝙩ại ( T𝗥u𝑀 T𝗥𝗨Ye𝗡.Vn )
“Thế cái thai kia ở đâu ra?” Lúc này đến cả Lý An Kiều cũng cảm thấy mơ hồ rồi, chồng chưa cưới của cô ta không có khả năng sinh con, mà cô ta lại mang thai vậy đứa bé kia ở đâu ra.
Thẩm Tần Phong nãy giờ vẫn đang cùng ai đó nói chuyện điện thoại nên không tham gia vào câu chuyện của mọi người, đột nhiên lên tiếng: “Cái thai của Ninh Ngọc quả thật là của nhà họ Tiêu, mấy hôm trước Bà Tiêu đã mang cô ta đi xét nghiệp sau khi xác định là con cháu nhà họ Tiêu mới chấp nhận cho hai người làm đám cưới.”
Thẩm Tần Phong nói xong tất cả moi người điều rơi vào trầm tư, đến cả Trương Thục Quyên hiền lành nhất cũng cảm thấy mơ hồ.
Thẩm Tần Phong thấy người trong lòng mình sắp bị dấu chấm hỏi vây quanh, không lại tiếp tục mập mờ nữa, chỉ đơn giản nói một câu, còn vô cùng dịu dàng sờ đầu vật nhỏ nhà mình.
“Đừng nghĩ nữa, cái thai của Ninh Ngọc quả thật là của nhà họ Tiêu nhưng của người nào còn chưa biết chắc.”
Mọi người bị câu nói của Thẩm Tần Phongv làm cho thức tỉnh, đúng thật là còn có loại khả năng kia, nhưng mà Lý An Kiều tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt từ mơ hồ trở nên đen như đít nồi.
“Không phải chứ, như vậy cũng được hả?”
Biết cô nàng nghĩ đến cái gì, Cố Tư chỉ đành dời sợ chú ý của cô nàng: “Không phải vừa rồi em than đối bụng sao, Trương Thục Quyên hình như đã làm xong cơm rồi, chúng ta vào ăn đi, chuyện của mấy người kia tự sẽ sáng tỏ chúng ta ở bên ngoài xem kịch vui thôi không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.”
“Đúng rồi nhắc đến thật là đói a…” Lý An Kiều nhớ tới cái bụng đáng thương của mình nhanh như chớp lao về phía Trương Thục Quyên:“Quyên Quyên à, cậu nấu món gì thế, ngửi mùi đã thấy thơm rồi.”
Trương Thục Quyên bị Lý An Kiều ôm lấy, lại bị ánh mắt sắc như dao của Cố Tư phóng tới, chỉ có thể cố hết sức đẩy mặt Lý An Kiều ra khỏi người mình.
“Cậu đó, nãy giờ chỉ lo nhiều chuyện, lúc này đói bụng mới nhớ đến mình.”
Lý An Kiều còn định nhào tới lần hai, nhưng rất nhanh đã bị Cố Tư nắm cổ áo kéo lại về phía mình. Chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Thục Quyên: “Mình mới không có nhiều chuyện.”