Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 456: 456: Nhà Cửa Không Được Yên




Trần Tử Huyên lại xin phép nghỉ.

Ở công ty, cô đã xem như một “Kẻ tái phạm”.

Mấy người đồng nghiệp chỉ than phiền vài câu rồi không thèm để ý đến cô nữa.

Tiểu Duy cẩn thận gửi cho cô một tin nhắn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại nghỉ việc?”

Trần Tử Huyên ở nhà ngủ đến trưa mới dậy.

Cô vừa cầm điện thoại di động, mở wechat đã thấy Tiểu Duy hỏi han đầy quan tâm như vậy, cô lập tức đỏ mặt.

“Bởi vì tối qua ánh trăng quá đẹp.” Cô trả lời một câu, giả vờ văn vẻ một chút.

Chu Tiểu Duy đang ở công ty, siêng năng chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động dưới gầm bàn và nhanh tay trả lời: “Trần Tử Huyên! Từ bao giờ cậu có nhiều ý thơ như vậy hả?” Trần Tử Huyên phát điên, đành phải thẳng thắn: “Bị đàn ông dùng sắc đẹp dụ dỗ.” Nhìn thấy mấy chữ này, Chu Tiểu Duy không nhịn được cười to lên.

“Tối hôm qua cậu và Nguyễn Chi Vũ quá ngọt ngào, buổi sáng không dậy nổi sao? Đúng là người trẻ tuổi mà! Đừng vui đùa kích thích như vậy, việc gì cũng phải có giới hạn, phải biết kiềm chế…” Tiểu Duy rất hài hước, tặng thêm một Sticker ánh mắt đầy mập mờ.

Bọn họ đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh mà, cũng đăng ký kết hôn rồi.

Đây là làm chuyện người lớn một cách hợp pháp, không cẩn thận chơi đùa quá mức cũng là chuyện bình thường thôi.

“Nguyễn Chi Vũ giúp mình từ chức.” Trần Tử Huyên hơi buồn rầu vì chuyện này.

Cũng không phải là cô không muốn nghỉ việc.

Lúc đầu cô đến công ty đi làm chỉ để giết thời gian, nghỉ việc cũng không sao cả.

Nhưng nghỉ kiểu này thì cô cứ có cảm giác là mình bị gài bẫy, rất khó chịu.

Nghe được tin tức này, Tiểu Duy cảm thấy hơi giật mình: “Thật sao? Vậy mai cậu sẽ đến công ty, muốn chính thức nộp đơn nghỉ việc cho anh Lê à?”

Đột nhiên Trần Tử Huyên cảm thấy hơi chần chừ.

Nếu cô không đi làm, ông nội cũng sẽ không bao giờ để cô được chăm sóc con trai cả ngày.

Còn cái chức Chủ tịch Quỹ từ thiện mà tối qua mấy người phụ nữ nhà giàu nhắc đến… Thật sự xin lỗi, cô cũng không có hứng thú với chức vị đó! Vậy cả đời này cô chỉ có thể phụ thuộc vào Nguyễn Chi Vũ ư? Chu Tiểu Duy biết cô đang buồn phiền, an ủi một câu: “Dù cậu nghỉ việc cũng cần có một tháng chuyển giao công việc.

Đến lúc đó.

cậu lại tính tiếp.”

Trần Tử Huyên không nhịn được xúc động.

Tiểu Duy đúng là “Áo bông nhỏ” của cô, suy nghĩ cho cô mọi lúc mọi nơi, lại rất hợp ý cô.

Nếu Bùi Hạo Nhiên dám ức hiếp Tiểu Duy, chắc chắn cô sẽ không ta cho anh ta.

Ở nhà không đi làm, chắc chăn Trần Tử Huyên sẽ chạm mặt với một vài người rất đáng ghét, ví dụ như bà cô ba.

Trần Tử Huyên đến ao cá chép, đang rải thức ăn cho cá.

Phía xa xa, từ rừng trúc truyền ra tiếng thét chói tai của bà ta, đúng là hỏng cả bầu không khí! Tính tình cô ba rất nóng nảy.

Khi nhìn thấy bà ta, tất cả người giúp việc trong nhà họ Nguyễn đều cố gắng cúi đầu thật thấp, mong bà ta đừng nhìn thấy mình.

Trần Tử Huyên cảm thấy: “Đúng là đến tuổi mãn kinh nên gặp ai cũng mắng.”

“Cô ở bên đó nói huyên thuyên gì đấy!” Khí thế của bà ta rất hung hăng, bà ta ngẩng đầu rảo bước, đi về phía cô.

“…Chạy ra ngoài đi làm, làm cho cả nhà họ Nguyễn này đều mất hết mặt mũi.” Cô ba bị ông cụ Nguyễn trách mắng, sau đó xấu hổ giận cá chém thớt lên đầu Trần Tử Huyên, vừa bắt được cô là bà ta mắng to một trận.

“Nhà họ Nguyễn chúng ta còn thiếu chút tiền đó sao? Cô ở bên ngoài, tiếp xúc với mấy người đồng nghiệp chẳng ra gì, cũng đừng nói năng bậy bạ.

Nhà họ Nguyễn có rất nhiều chuyện không nên nói ra ngoài… Cô có giỏi thì nên học tập cách dùng tiền làm từ thiện, giống như con gái và con dâu tôi vậy, ít ra hai đứa nó có thể mang lại danh tiếng tốt do cái nhà này … Chỉ biết nhắm mắt, đần độn sống cho qua ngày.

Cô thật sự định để cho nhà chúng tôi uổng công nuôi cô cả đời à? Ăn chùa ở chùa cứ như đồ tàn phế, không được tích sự gì.

Cưới cô về chẳng được ích lợi gì cả.” Bên cạnh Trần Tử Huyên luôn có một nữ giúp việc chuyên phụ trách nhắc nhở cô, để cô ăn cơm uống thuốc cho đúng giờ.

“Mợ chủ nhà chúng tôi cũng không tồi tệ như vậy.

Xin cô Ba đừng nói quá mức!” Sau một thời gian dài đi theo một bà chủ, dù thế nào cũng sẽ lây nhiễm theo tính cách của bà chủ, tất nhiên rất bao che cho người bên cạnh.

Cô ba hung dữ, trợn mắt nhìn nữ giúp việc kia và mắng to: “Từ khi nào tôi nói chuyện mà đến lượt đồ đê tiện như cô lên tiếng hả?” Lúc trước từng có một bài học nên Trần Tử Huyên lập tức kéo nữ giúp việc ra sau lưng mình, cô ngăn cản trước cô ta và nói với: “Cô Ba! Cô không thích tôi thì cũng không cần phải so đo với giúp việc trong nhà chứ?”

“Bây giờ tôi dạy dỗ giúp việc của nhà họ Nguyễn cũng cần cô quản lý à? Trần Tử Huyên! Cô thật sự nghĩ mình là thứ gì hả?” Cô ba rất hung hăng, giống như cuộc sống này quá nhàm chán, bà ta muốn tìm Trần Tử Huyên cãi vã ồn ào, cố tình làm lớn chuyện lên rồi quở trách cô là đồ bất hiếu.

Trần Tử Huyên, mày phải cố gắng nhịn nhịn… nhịn… Bà già đáng chết này.

Cô cố kìm nén, chỉ nói một câu: “Bây giờ tôi kính trọng người già, không muốn tranh cãi ồn ào với cô ba.”

“Cái gì? Cô nói cái gì? Ai già hả?” Cô ba lập tức hung dữ hơn, bà ta hận nhất là người khác nói mình già.

Trần Tử Huyên vội vàng lùi về sau một bước.

Thấy bà ta trừng mắt với vẻ mặt dữ tợn, cô lại bổ sung thêm một câu như tặng thêm một nhát dao: “Tôi cảm thấy lúc này dáng vẻ của cô rất xấu.”

Cô ba lập tức không nói ra lời, cứ như có thứ gì đang nghẹn ở cổ, bà ta vô cùng tức giận, trợn trừng hai mắt, nhìn cô cứ như đang nhìn kẻ thù.

Xấu xí, cô dám nói bà ta xấu xí!

Trần Tử Huyên kéo nữ giúp việc của mình, vội vàng rút lui, chạy về phía trước.

Phía sau, cô ba vừa thở hổn hển vừa hung hăng mắng.

Nữ giúp việc hơi lo lắng: “Mợ chủ! Hay là tôi cầu xin cô ba, xin bà ta tha thứ… Cô ba cũng lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất bướng bỉnh ngang ngược, tính tình kiêu căng như công chúa, ai chọc phải bà ta thì đều xui xẻo rồi.”

“Cô ngốc à? Lần trước bà ta đá cô mấy đá rồi, lần này cô còn muốn trở về, định để bà ta tiếp tục đá thêm vài đá sao?” Rốt cuộc Trần Tử Huyên đã trở về địa bàn của mình.

Toàn bộ nhà họ Nguyễn được phân chia vô cùng rõ ràng, ít nhất trong Biệt thự Đông Uyển, cô có quyền quyết định.

Cô chỉ sợ lần này lại giống như lần trước, chuyện bé xé ra to, cô sẽ bị ông nội dạy dỗ, nói cô không biết vì lợi ích chung, nếu không, cô sẽ không bỏ chạy thế này.

“Bảo bác Phương cho ba đến năm người đàn ông khỏe mạnh ra giữ cửa Biệt thự Đông Uyển.

Dù cô ba có đòi sống hay chết cũng không được nhường đường cho bà ấy.

Ngày mai, tôi lại tìm người mua thêm mấy con chó ngao Tây Tạng, cho tụi nó đứng giữ cửa…”

“Mợ chủ! Bây giờ không phải là lúc nên đùa giỡn đâu.” Nữ giúp việc đã đi theo Trần Tử Huyên hơn một năm rồi, cô ta thật sự vô cùng bội phục tính tình của mợ chủ.

“Lần trước, ông cụ đã vô cùng bất mãn với mợ chủ.

Từ trước đến nay, ông cụ rất thích cô ba, hơn nữa rốt cuộc cháu dâu chỉ là người ngoài gả vào nhà, sao có thể thân thiết hơn máu mủ ruột thịt được chứ?” Nghĩ đến đây, Trần Tử Huyên cũng cảm thấy không chịu đựng được.

Quá nhiều người thân cũng là một chuyện rất phiền phức.

Cuối cùng cô cũng không thèm quan tâm đến những chuyện xấu xa này nữa, cô chỉ châm chọc một câu: “Cô sợ cái gì? Tôi chỉ nói thật thôi mà.

Bà ta đúng là quá xấu xí.” Sau lưng cô, nữ giúp việc len lén cười.

Nhưng Trần Tử Huyên không thể nào tưởng tượng được là… Cô ta đã giở trò.

Lúc ăn cơm tối, Nguyễn Chi Vũ có công chuyện nên phải ra khỏi nhà.

Như thường ngày, nhà họ Nguyễn có rất ít chủ nhà, lúc này mọi người đang ngồi đợi người giúp việc mang thức ăn lên.

Tối nay cô ba đến chậm một chút, bước chân bà ta hơi khập khênh.

Bà ta vừa vào phòng ăn, ông cụ Nguyễn nhìn thấy tư thế đi đường của bà ta, lập tức quát lên: “Đi đường thì đi cho đàng hoàng! Không có một chút khuôn phép gì cả.” Kỹ năng diễn xuất của cô ba đột nhiên bùng nổ, bà ta giống như phải chịu nỗi oan thấu trời gì vậy, lập tức té nhào xuống đất và khóc rống lên, liên tục khóc lóc trong mấy phút.

Trần Tử Huyên vô cùng bối rối.

Mấy người giúp việc lập tức chạy đến, đỡ bà ta lên.

Giang Hoa Nhân nhanh chóng khuyên bà ta đừng khóc, trước hết nín khóc rồi nói rõ ràng ra, ngay cả ông cụ Nguyễn cũng sợ run tại chỗ.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Bố, có lẽ con nên thu dọn đồ đạc, tối nay con sẽ đi về.

Nếu ở lại đây nữa, con sợ bố phải trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất…”

“Con đang nói vớ vấn lung tung gì đấy?” Ông cụ rất tức giận: “Đứng dậy rồi nói rõ ràng cho bố!”

“Chân của con bị trật rồi, có khi còn tàn tật, bố nói con làm sao đứng lên được đây?” Cô ba lại oan ức khóc rống lên.

Trần Tử Huyên thấy vết thương trên chân bà ta không giống vết thương giả, ông cụ cũng lập tức thông báo cho bác sĩ riêng.

Bác sĩ nhanh chóng chẩn đoán, bà ta bị gãy xương cổ chân trái.

Bác sĩ riêng của nhà họ Nguyễn nhíu mày, dặn đi dặn lại: “Bị vật nặng đập vào hoặc dùng sức mạnh quá lớn gây gãy xương.

Bây giờ phải đưa đi bệnh viện chụp X quang, xem tình hình cụ thể thế nào.

Vết thương ngoài và gãy xương, cộng thêm số tuổi của cô ba dẫn đến vết thương rất khó khôi phục như lúc đầu.

Say này, mỗi khi năm hết Tết đến đều phải chăm sóc cẩn thận, không thể đụng vào nước quá lạnh, khi đi đường cũng phải chú ý, chỉ có thể bước chầm chậm…”

“Tôi không muốn sống nữa! Tôi không muốn sống nữa…” Bà ta ngồi trên sofa, ngã ngửa ra sau và khóc rống.

Ông cụ Nguyễn cũng biết tính nết của đứa con gái này, tính tình bà ta vô cùng nóng nảy, nhưng ông ấy cũng không ngờ, ngay trong nhà mình mà lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

Ông ấy vô cùng nghiêm túc bảo quản gia: “Đi chuẩn bị xe đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện!”

“Con không đi!”

“Con cứ chết ở nhà họ Nguyễn cho rồi!” Bà ta vừa khóc lớn vừa đấm ghế sofa: “Dù sao có người không muốn để con sống, con còn đến bệnh viện làm gì? Con là một bà lão vừa già vừa xấu xí, có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì…”

Trần Tử Huyên đứng một bên, trên mặt lập tức đầy vẻ đề phòng, cô biết những lời này của bà ta là đang chĩa mũi nhọn vào mình.

“Cô ba, buổi chiều tôi và cô chỉ ồn ào mấy câu, cô cũng không cần như vậy chứ.

Chân là của cô, cô thật sự không chịu đi bệnh viện, nếu chậm trễ, vết thương càng nghiêm trọng, lỡ phải cắt chân thì sao?”

Trần Tử Huyên cũng chỉ đột nhiên lanh miệng.

Cô chỉ muốn dọa người phụ nữ này một chút, để bà ta nhanh chóng đi bệnh viện, đừng nổi điên ở đây.

Nhưng người ngoài sẽ cảm thấy những lời này rất chói tai.

Bà ta khóc lóc thảm thiết, trên mặt đầy nước mắt, giọng nói chát chúa: “Bố, bố nghe nó nói kìa! Đây là cháu dâu của bố đấy! Cô ta đúng là một kẻ lòng dạ độc ác… Trần Tử Huyên! Cô làm hại chân tôi ra nông nỗi này, còn mong tôi phải cắt cụt chân nữa à? Ôi trời ơi! Tôi không sống nổi nữa! Tôi không muốn sống nữa.”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên lập tức căng thẳng, cô bác bỏ: “Tôi hại chân cô thành như vậy từ lúc nào?”

“Trần Tử Huyên! Buổi chiều, tâm trạng tôi không vui, là tôi sai, đầu óc choáng váng, tôi dạy dỗ cô mấy câu…” Bà ta chống nửa người trên, ngồi trên sofa, nhìn thẳng vào cô, khóc lóc kể lể như thật.

“Tôi cũng coi cô là người trong nhà, tôi sai lầm thì cô cứ mắng tôi là được.

Lúc ấy cô bắt gặp một nữ giúp việc đang chạy trốn, cô giận dữ, đột nhiên đánh lén sau lưng tôi, đẩy tôi té xuống đất.

Như vậy cũng chưa xong.

Cô còn cầm lấy một cục đá lớn bên cạnh, đập mạnh lên chân tôi, lúc đó tôi đau như đứt ruột đứt gan.

Cô làm vậy có khác gì muốn lấy cái mạng già của tôi.

Cô quá độc ác! Con người cô quá độc ác đi.”

Vẻ mặt bà ta vô cùng kích động, cắn răng nghiến lợi khóc lóc kể lể, đau khổ tố cáo Trần Tử Huyên quá độc ác.

“Tôi không hề làm thế!” Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào mặt bà ta, cố gắng tỉnh táo bác bỏ.

Quản gia đã lái một chiếc xe đã cải tạo đến đây, chuẩn bị sẵn một chiếc cáng cứu thương, vài nữ giúp việc cũng đang khĐông Uyển cô ba, trước hết cứ đến bệnh viện chụp X quang và chữa trị đi.

Nhưng bà ta sống chết đều không chịu đi: “Hôm nay tôi chỉ muốn lấy lại công bằng.”

“Bố! Con là con gái của bố đấy, bố nhìn con lớn lên mà.

Con biết là tính tình con không tốt, nhưng bố cũng biết con chỉ hay làm xằng làm bậy, cũng không dám nói dối mấy chuyện thế này.

Dù thế nào, vợ Chi Vũ cũng phải cho con một câu trả lời hợp lý.” Bà ta nói rõ ràng và mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều có lý.

Trên mặt ông cụ Nguyễn, quản gia và cả bác Phương đều có vẻ nghi ngờ, vội vàng nhìn về phía Trần Tử Huyên.

“Tôi không làm thế!” Trần Tử Huyên nghiêng mặt sang một bên, lạnh lùng lặp lại lời nói của mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.