Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 296: Mua quà Giáng sinh




Dịp lễ Giáng sinh đang đến gần, các trung tâm thương mại và các hộ kinh doanh lớn đều giăng đèn kết hoa, tranh thủ dịp lễ hội giảm giá để thu hút khách hàng. “Trần Tử Huyên, cậu định mua quà Giáng sinh gì vậy?”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng mùa đông không chói chang mà ấm áp vô cùng. Hai người phụ nữ đang cùng nhau đi dạo trên phố thương mại săn hàng giảm giá, trong lòng Chu Tiểu Duy vô cùng hớn hở.

Nhưng người phụ nữ kia lại có vẻ lơ đễnh, Trần Tử Huyên ngẩn người: “Cái gì?”

Chu Tiểu Duy cảm thấy hôm nay cô rất kỳ lạ.

Cô ấy nghi ngờ liếc nhìn: “Trần Tử Huyên, cậu đang trò chuyện với ai trên Wechat vậy, điện thoại của cậu cứ đổ chuông mãi...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Huyên thoáng hiện lên vẻ chột dạ: “Không có gì đâu, một người bạn xã giao thôi.”

Cô vội vàng nhét điện thoại vào túi, kéo khóa, âm thanh báo tin nhắn Wechat cũng biến mất. Cô giả bộ nghiêm mặt nhìn những cửa hàng xung quanh rồi thản nhiên chuyển đề tài.

“Thực ra món gà tây của lễ Giáng sinh không ngon. Ăn vịt quay và ngỗng quay còn ngon hơn.”

Chu Tiểu Duy buồn rầu: “Tớ không nói với cậu về gà tây, tớ chỉ nói là mấy hôm nay trông cậu cứ là lạ ấy.”

Ví dụ như sáng nay cô ấy gọi điện rủ Trần Tử Huyên cùng đi mua sắm nhưng lại nghe thấy đầu dây bên kia của Trần Tử Huyên lẩm bẩm như vừa cãi nhau với ai đó, gào thét cái gì mà muốn mua một phần mì xào thuốc độc.

Trần Tử Huyên có vẻ hơi khó chịu khi bị cô ấy cứ nhìn chằm chằm như thế, giả chết, thế là cô nhanh chóng đưa ra một chủ đề khác: “Lúc nãy cậu nói muốn đi đến cửa hàng đồ chơi, có phải cậu định mua quà cho con trai Bùi Hạo Nhiên không?”

Nhắc đến con trai của Bùi Hạo Nhiên, Tiểu Chu cảm thấy hứng thú ngay.

Không đúng, là bùng nổ luôn!

“Thằng nhóc chết tiệt, tớ có lòng tốt hỏi nó muốn quà gì nhân dịp Giáng sinh, thế mà nó còn tỏ vẻ chê bai nữa chứ.”

Trần Tử Huyên lập tức cũng đồng cảm, lòng đầy tức giận mà mắng nhiếc: “Đúng thế, đám đàn ông thối tha đó lại dám chê bai như thế, cứ cho anh ta đi ăn phân luôn đi.”

“Cái gì?” Ăn phân?

Chu Tiểu Duy trợn tròn mắt.

Này, tốt xấu gì cũng là một người đẹp trong sáng như vậy, đừng nói những lời thô tục như thế chứ!

“Ai đã chọc giận cậu thế?”

Bỗng nhiên Tiểu Chu rất có hứng thú, nhưng rõ ràng cô Trần không muốn nói thêm nữa, khuôn mặt xinh đẹp của cô thở hổn hển, hơi đỏ bừng, trông có vẻ tức giận nhưng lại không hẳn là tức giận.

“Tớ nhớ có một cửa hàng đồ chơi lớn ở đằng kia.” Từ trước đến nay Chu Tiểu Duy luôn rất biết cách quan tâm chăm sóc người khác, cô ấy không truy hỏi mà nắm tay cô quay đi hướng khác.

Chuỗi cửa hàng đồ chơi quốc tế này rất lớn, có đồ chơi cho mọi lứa tuổi, trang trí toàn bộ cửa hàng giống như một thế giới cổ tích, màu sắc tươi sáng rất thu hút trẻ em. Bên phải trưng bày những món đồ chơi rực rỡ muôn màu như lông vũ, ren, búp bê Barbie đáng yêu của các bé gái.

“Đồ chơi của các bé trai ở bên trái, mời đi theo tôi.” Người hướng dẫn của cửa hàng mỉm cười dẫn họ đi theo.

Khu vực này chủ yếu là tông màu xanh nhạt chủ đạo. Trần Tử Huyên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đủ loại đồ chơi, ô tô điện, mô hình Transformers khổng lồ và chú chó cưng điện tử AI mới nhất.

“Mua cái này, mua cái này!” Trần Tử Huyên hơi kích động.

Cô cho rằng con trai sẽ thích những thứ công nghệ cao này, đặc biệt là những chú chó cưng điện tử này sẽ không rụng lông, không tiểu tiện bừa bãi, hơn nữa đó cũng là trí tuệ nhân tạo.

Tiểu Chu liếc nhìn con chó quen thuộc.

Giọng nói của cô ấy hơi phức tạp: “Bùi Ức đã có một con rồi.”

Đó là do ông cụ thứ hai của nhà họ Bùi đã mua cho cháu của ông ta. Lúc mới mua về cậu bé còn rất vui, nhưng bảy ngày sau đã ném thẳng nó vào trong tủ đựng đồ chơi, cuối cùng còn ném cho nó ba chữ “chó đần độn”.

Chu Tiểu Duy cũng vì chuyện này mà đã dạy dỗ cho cậu bé một bài học.

“Nói cái gì mà đần độn hả, còn nhỏ không được nói bậy nói bạ.”

“Nhưng nó chỉ hiểu được vài chỉ dẫn theo hiệu lệnh của chương trình. Cháu không thích những con vật cưng như vậy, là đần độn đúng rồi.” Cậu chủ nhỏ họ Bùi kia thật ngoan cố, còn dám tranh luận lại.

Tiểu Chu bị câu nói hợp tình hợp lý kia làm cho không thể phản bác, mà vị ba ruột Bùi Hạo Nhiên kia nhìn thấy cảnh này bèn đi tới xoa xoa đầu của cậu bé rồi gật đầu nói: “Đúng là rất đần độn.”

“Những món đồ chơi này không thích hợp với hai cha con lòng dạ hiểm độc nhà họ Bùi kia đâu.”

Vẻ mặt của Chu Tiểu Duy vô cùng bất lực, vừa nói vừa quay đầu nhìn những kệ hàng chất đầy hàng hoá xung quanh: “Thật không dễ dàng gì khi mua quà Giáng sinh cho thằng nhóc Bùi Ức chết tiệt kia.”

Người hướng dẫn mua sắm hỏi cô ấy, định chào hàng một số sản phẩm: “Thưa cô, con trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Con trai?

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Chu là ớn lạnh da đầu, cô ấy làm sao mà sinh nổi một đứa con có lòng dạ xấu xa như Bùi Ức chứ.

“Không phải con trai tôi, nó là con trai của một người bạn, gần sáu tuổi rồi.”

Nữ hướng dẫn viên mua sắm có vẻ hơi ngượng ngùng, vừa rồi nghe thấy họ nói chuyện phiếm với giọng điệu thân mật như vậy nên mới nghĩ đó là con trai của cô ấy chứ.

“Đứa trẻ đó có tính cách như thế nào? Hướng nội hay hướng ngoại? Mỗi đứa trẻ đều có thế giới nội tâm của riêng mình, vì vậy chúng sẽ thích những món đồ chơi khác nhau. Để tôi giới thiệu với cô…”

“Hả?

Tên nhóc Bùi Ức đó là người hướng ngoại hay hướng nội nhỉ?

Điều này đột nhiên khiến Chu Tiểu Duy bối rối, không biết cậu bé là người hướng ngoại hay hướng nội. Bùi Ức cũng không thích ra ngoài nhảy nhót, nhưng không thể nói cậu bé là người hướng nội, một đứa trẻ sống nội tâm làm sao có thể quỷ quyệt như thế được.

“Mua trò chơi xếp gỗ Lego, cái này vui lắm.”

Trần Tử Huyên rất thích nơi này, đồ chơi của cô khi còn nhỏ đều là đồ của những bé trai. Hồi ức tuổi thơ ùa về, cô bước nhanh đi thẳng đến dãy kệ của trò chơi xếp Lego ở bên tay phải để chọn lựa.

“Nghe nói rằng quảng cáo của các cậu lần trước đã chọn một người mẫu tên Hàn Lộ, còn Trần Tử Huyên kia đã bị loại ở vòng cuối cùng…”

Trần Tử Huyên đang cầm một hộp Lego trong tay, đối diện với kệ hàng hoá, cô vểnh tai lên, nghe thấy sau lưng có người nhắc đến tên mình, hơn nữa âm thanh khiến người ta cực kỳ chán ghét.

“Tớ còn nghe nói để có được quảng cáo này, cô ta đã bị giám đốc chế giễu và mắng nhiếc là kẻ ngốc rất nhiều lần. Liều sống liều chết, cuối cùng lại không thể lấy được quảng cáo của công ty nhà mình, xem ra cô ta và Nguyễn Chi Vũ đã kết thúc rồi.” Giọng nữ sắc lạnh này rõ ràng là đang rất hả hê khi người khác gặp hoạ.

Chết tiệt, Trần Tử Huyên đứng thẳng dậy, dùng hai tay giữ chặt khối đồ chơi, cố chịu đựng, không được bước ra cãi nhau với cô ta.

Giọng nói này không phải là của Quan Lôi à? Tôi bị đánh rớt thì liên quan gì đến cô chứ?. Truyện mới cập nhật

Trần Tử Huyên không muốn gây phiền phức, vốn dĩ cô định im lặng đợi cô ta đi qua, sau đó lại nghe thấy cô ta hỏi: “Tiểu Lệ, cậu sao thế? Họ Trần kia bị đánh rớt, đáng lý ra cậu phải vui mừng mới phải chứ? Sao cậu không đánh rớt cô ta từ vòng sơ tuyển luôn cho rồi, nhắm mắt làm ngơ à?”

“Đúng vậy, tớ cũng cho rằng Trần Tử Huyên sẽ không nhận được quảng cáo này. Thật sự là bất ngờ đấy.” Hạ Vân Lệ cũng ở đây, dường như ngoài sự mỉa mai thì giọng nói của cô ta còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó.

“Sao cô lại ở đây vậy?”

Chợt Quan Lôi cất cao giọng lớn tiếng la mắng, giọng nói của cô ta càng trở nên chói tai và khó chịu hơn.

Trần Tử Huyên tưởng rằng họ đã nhìn thấy mình nên quay lại với vẻ mặt cảnh giác, sau đó cô mới nhận ra rằng Quan Lôi đang hét vào mặt Chu Tiểu Duy đang ở trên lối đi giữa các kệ hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.